Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Đời có non xanh dám chạm mây (1) Mưa trên núi đã tạnh, thời tiết vào thu. Tháng chín, hạ – thu giao mùa. Mưa triền miên suốt đêm qua, hôm nay mới tạnh. Hư Vân gồm bốn ngọn núi, cỏ cây xanh tươi, hướng lên tầng mây trắng mà sinh trưởng, cảm giác mát mẻ yên tĩnh thổi tới, mây mù lượn lờ trên đỉnh núi càng thêm vẻ mờ mịt. Sáng sớm se lạnh. Trên ba sợi xích sắt đen nhánh mà người ở Hư Vân Tông không ai không thân thuộc, sương ngưng đọng thành vô số giọt nước trong vắt. Một thiếu niên áo vải thân nhẹ như chim én đạp lên xích sắt, theo thanh âm lanh lảnh vang lên, sương sớm tí tách rơi xuống. Hư Vân chủ phong nằm ở giữa, cảnh sắc đẹp đẽ, tráng lệ vô cùng. Động phủ của Tông chủ cùng ba đệ tử chân truyền đắt giá nhất đều nằm ở đây. Đại trận Càn Khôn Quy Nguyên bao phủ khắp từ trên đỉnh xuống dưới chân núi, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ không cách nào ngự kiếm bay lên. Ba sợi xích luyện chế từ thiết tinh là con đường duy nhất cho các đệ tử di chuyển từ ba ngọn núi khác đến chủ phong. Nhưng xích treo trên không, nơi này cấm ngự kiếm, một khi ngã xuống là vực sâu vạn trượng, chỉ có một kết cục là chết mất xác. Bởi vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng, bình thường ít ai dám kinh động ba vị gác đền lạnh lùng đen nhánh này. Dưới giày vải thanh âm kêu vang, Thẩm Tiểu Giang chuyên tâm cảm thụ tiếng bước chân
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862114/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.