Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Mưu sâu, sao ám, hồn mờ khuất (2) “Sư phụ, ngươi nói xem, thế này có buồn cười không?” Trong động phủ của Doãn Thường Tân thoang thoảng mùi thơm. Lận Phụ Thanh vừa châm một cái lư hương bốn chân, đốt hương sen an thần hắn mang theo trong túi càn khôn của mình. Ma Quân quay lưng về phía sư phụ, cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Y là do Tôn chủ tạo ra, là thanh đao của Bàn Vũ chém vào Dục giới; con lại được người tạo ra, là thanh kiếm của Dục giới đâm về phía Bàn Vũ.” “Ha…” Lận Phụ Thanh lắc đầu cười khẽ, trong mắt ánh lên thứ ánh sáng thanh thuần, “Nhưng vào đêm trăng đó, định mệnh khiến bọn con gặp nhau. Bọn con hai đời đồng sinh cộng tử, người nên thành tiên đọa ma, kẻ nên đọa ma lại thành tiên, sắp tới đây, vẫn sẽ đồng sinh cộng tử.” Hắn vừa nói vừa hơi nghiêng đầu. Động phủ với những vách đá xám lạnh lẽo được thắp lên mấy ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt lướt qua sống mũi cao, kéo đến cằm, đến cổ. Doãn Thường Tân cũng an tĩnh nhìn hắn, phảng phất như lại thấy quẻ tượng đời trước, thiếu niên áo trắng đi thẳng về bóng tối, nghịch thiên mệnh như đao. “Ta và Tôn chủ…” Hồi lâu sau, Doãn Thường Tân thở dài một tiếng, “Khi đó tạo nên từ tiên, tạo nên họa tinh, tất không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.” “Sư phụ, hiện tại Thanh Nhi ngộ ra một chuyện.” Lận Phụ Thanh dựa vào lò luyện khí to lớn sau lưng, nhắm mắt, rầu rĩ nói, “Người sống
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862698/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.