Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Cùng sinh cùng diệt đoạn sư đồ (1) Đêm dần tàn, những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh len lỏi ở chân trời phía đông. Trong Âm Uyên, tiếng kinh hô vang lên khi có người nhận ra mặt đất dưới chân mình đang bay lên. Rắc… răng rắc… là tiếng đất đá nứt ra. Dọc theo kết giới vòng cung to lớn, một khu vực lớn bằng cả một tòa thành đang bị tách rời bởi một sức mạnh vô hình đáng sợ. Mảnh đất có hàng vạn tu sĩ Dục giới trên đó đang từ từ bay lên không trung. Nước Âm Uyên đổ xuống như thác quanh mép đất, đá vụn rào rạt rơi xuống. Tiếng nứt vỡ ban đầu rất nhỏ, dần ầm ầm vang lớn, chấn đến màng nhĩ phát đau. Một tu sĩ đang dựa lưng vào mép đất nghỉ ngơi, sắc mặt tái xanh, kinh hoảng la hét lùi về phía sau, ngã ngồi xuống. Một người đàn ông hô lớn, ngẩng đầu nhìn lên: “Bầu trời… Người Bàn Vũ muốn đưa chúng ta lên trời sao!?” Tôn chủ đứng đó, ở ngay dưới ánh sáng đỏ của họa tinh. Áo bào trắng tinh bị nhuốm sắc hồng kỳ dị, tung bay trong luồng khí mãnh liệt. Hai tiên nhân Bàn Vũ ở sau lưng lão bấm tay niệm chú hộ pháp, đứng ngược sáng không thấy rõ khuôn mặt. Tôn chủ từ từ nâng tay, mười ngón tay uốn lượn như đang điều khiển một sức mạnh dời non lấp biển. Phương Tri Uyên trở mình, thong thả mở mắt. Trước khi trời sáng y đã chợp mắt một chút, nhưng ngủ không hề yên ổn, dường như mơ
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862703/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.