Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Sơn hải hỏi ta về được chăng (2) Khi vô số thần hồn từ hai đời cuối cùng dung hòa thành một, cũng là lúc Dục giới chào đón buổi bình minh. Ánh sáng trắng như bụng cá chậm rãi xua tan tầng mây dày ở phương đông, mùa xuân về với đại địa, vạn vật sinh sôi. Trong Tây Vực, cầm sư áo lam ngồi quỳ giữa rừng sâu, dây leo rủ xuống như tấm màn, che khuất thân ảnh y. Chim chóc bay đến, lượn vòng dưới bầu trời quang đãng, cất tiếng hót ríu rít. Mầm non vừa nhú, gần là cỏ xanh mơn mởn, xa là suối reo róc rách, tạo thành một khung cảnh thanh tịnh yên bình. “Hồng Diệu đại vương.” Tuân Minh Tư đặt tay lên Phượng Thính cầm trước người, ánh sáng ngày mới xuyên qua kẽ lá cùng dây leo, chiếu sáng gương mặt tuấn tú và điềm tĩnh của thanh niên, trông càng thêm thanh thoát: “Minh Tư xin cáo từ.” Theo hướng nhìn của y, từ trong rừng sâu mơ hồ ẩn hiện bóng dáng một sinh vật khổng lồ mỹ lệ rực rỡ. Thanh âm của Phượng Vương truyền tới: “Đàn này vốn là vật của ngươi, mang theo đi.” Tuân Minh Tư cười khẽ, ngón tay quyến luyến lướt qua dây đàn Phượng Thính: “Minh Tư chỉ là một nhạc tu bình thường, có duyên kết giao với đại vương, là hạnh ngộ ba đời. Nếu đại vương không chê, xin để lại đàn này ở Tây Vực, xem như chứng nhân cho giao hảo giữa nhân tộc và yêu tộc.” Phương Vương nói: “Cầm sư, ngươi đã thay đổi rất nhiều.” Tuân Minh Tư đáp: “Trong
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862721/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.