Vũ La rơi xuống rất nhanh, sau hai trăm trượng, xung quanh đã là một mảng tối đen, xung quanh từng cơn lạnh thấu xương tràn tới, thình lình Vũ La phát hiện ra mình đã có thể cử động. Hắn giận dữ chuẩn bị xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ, chợt phát hiện ra không biết khi nào bên cạnh mình xuất hiện một mảng hào quang màu bạc.
Giữa hào quang, Nhan lão giấu kín hai tay, đạp không mà đến.
Vũ La nhìn kỹ, thì ra mảng hào quang màu bạc kia là chín cái đuôi hồ của Nhan lão.
Vũ La ổn định thân thể, cười lạnh nói:
- Chẳng trách Đông Thổ tỏ ra cung kính với lão như vậy, chẳng trách ta tới Đông Thổ hỏi thăm Đồ Đằng Thần Thú Cửu Vĩ Bạch Hồ, cũng không thu hoạch được gì.
Nhan lão lạnh nhạt nói:
- Trong hơn một vạn năm qua, lão già ta động thủ với người chưa từng phải chịu thiệt thòi. Không ngờ lại thua dưới tay tiểu tử ngươi một trận ở Trung Châu.
Vũ La phản đổi:
- Ngài chỉ là một đạo sinh hồn, đã đánh cho ta suýt chút nữa bại vong, gần như dốc hết toàn lực mới có thể đánh đuổi lão nhân gia ngài trở về, ngài còn cảm thấy thiệt thòi sao?
Nhan lão thản nhiên nói:
- Thua chính là thua, dù sao lão nhân gia ta cũng không chịu thiệt.
Vũ La đột nhiên nói:
- Các ngươi làm gì đồng bạn ta?
Nhan lão khoát tay:
- Cứ yên tâm, chỉ là hù dọa các ngươi một phen mà thôi. Nếu ta muốn làm gì các ngươi, cần gì phải hao phí công phu như vậy. Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-tuyet/1564349/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.