Trường Trung học số 1 Nam Thành có lịch sử hàng trăm năm, cổng trường mang hình dáng một quyển sách mở ra, lát gạch đỏ, vô cùng hoành tráng.
Hai giờ mười lăm phút chiều, họ đến cổng trường.
Trường Trung học số 1 Nam Thành cho học sinh thời gian nghỉ trưa rất dài, từ mười hai giờ trưa đến hai giờ rưỡi chiều, tổng cộng hai tiếng rưỡi.
Lúc họ đến nơi, trường còn chưa vào giờ học, học sinh không học bán trú bắt đầu đi vào cổng trường, chính là thời gian trong trường nhộn nhịp nhất.
Vì cổng trường mở rộng, không có vật cản, xe của họ vào thẳng bên trong.
Bạch Chỉ chỉ về phía tay phải: “Bãi đỗ xe bên này.”
Phó Huyền Tây lái xe về phía cô chỉ, đùa giỡn: “Bạch Chỉ, anh phỏng vấn em một chút.”
“Hả?” Bạch Chỉ hoang mang, “Phỏng vấn sao?”
“Dẫn bạn trai về trường cũ, cảm giác thế nào?”
Bạch Chỉ liếm môi, nghiêm túc suy nghĩ.
Ngoài xe, một nhóm học sinh mười mấy tuổi mặc đồng phục mùa đông màu xanh trắng bước vào cổng, cười đùa vui vẻ.
Cô nhớ lại năm mình mười mấy tuổi.
Thật ra cô không có nhiều bạn, mối quan hệ của cô và bạn học cũng bình thường, cô lại học ngoại trú, không có bạn cùng phòng.
Phần lớn thời gian, cô đeo cặp xách, một mình đến trường, một mình về nhà, chỉ thỉnh thoảng gặp được bạn học trên đường mới đi cùng họ.
Nhưng những lúc đó, cô cũng chưa từng cảm thấy đơn độc.
Mỗi khi cô đơn, cô luôn nghĩ đến người con trai mặc áo sơ mi trắng.
Thật kỳ diệu làm sao, chỉ gặp anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vao-anh-lua-tu-nghi/1410795/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.