Chương 40: Anh mở cửa ra
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, một người một chó lại quay về trang trại, lần này Lệ Sơ dự định ở đây 1 tháng. Jimmy thì suốt ngày quấn lấy cậu đòi bế đòi vuốt, nửa bước không rời.
Chỉ vài hôm nữa là đến Tết âm lịch, ba mẹ Lệ muốn cậu về nhà một chuyến mà cậu lười biếng làm ổ trong trang trại chẳng thèm động đậy, bèn gọi video báo ba mẹ mình không muốn về, có em gái ở nhà với ba mẹ là được. Với cả xưa nay nhà họ Lệ đón Tết rộn ràng, họ hàng đến thăm đông đảo nên hơi lộn xộn, Lệ Sơ không thích lắm.
Điều cậu chưa kể với ba mẹ là trước khi tới trang trại, cậu đã điều một trực thăng của Sở nghiên cứu sang rừng mưa. Trực thăng hạ cánh tại trạm tuần tra, cậu lặn lội mãi rất lâu mới tới được khu lòng chảo mà Ân Thuật mất tích.
1 năm trôi qua mà chỗ đất cháy từng bị ném bom oanh tạc kiểu bão hòa đây trông vẫn cực kì khủng khiếp, thân cây hóa thành than tựa bộ xương chĩa thẳng tắp lên trời. Cậu ngồi ở nơi chia ly với Ân Thuật năm ấy, dường như mùi thuốc súng lẫn máu tanh hãy còn đang lởn vởn trong không khí.
Song sự bền bỉ của sinh mạng vượt ngoài sức tưởng tượng – những mầm dương xỉ xanh biếc đã đâm ra trên nhánh cây gãy đen thui, hoa lan phượng vĩ đỏ rực bung nở giữa đống hoang tàn, loài bọ cánh cứng ăn xác đang phân giải nốt chỗ chất hữu cơ cuối cùng và tiếng chim hót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-vong-co-ay-vua-di-vua-hat/2918481/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.