Tiểu Bình An vẫn bị từ chối, không xem được vết thương.
Lưu công công mời Bình An ra ngoài, vừa nín cười vừa giải thích: "Nhị cô nương, điện hạ chỉ sợ cảnh huyết quang, cô nương nhìn sẽ khó chịu."
Bình An hơi phồng đôi má trắng mịn, căng tròn, như chú sẻ tuyết trên núi xù cả lớp lông tơ trắng.
Lưu công công liền biết Bình An có chút không vui. Đấy cũng là hiếm thấy, Nhị cô nương xưa nay hiền tính, y không khỏi tiếc rẻ, tiếc là vương gia không trông thấy, chứ hẳn đã đưa tay chọc véo đôi má kia rồi.
Nhưng tâm trạng nhỏ của Bình An đến nhanh đi cũng nhanh, vốn đang đi ra ngoài viện, nàng để ý điều gì đó, bỗng khựng bước.
Lưu công công cũng dừng: "Sao thế?"
Bình An nói: "Có người."
Lưu công công giật nảy, sợ có thích khách, đang định gọi thị vệ, thì Bình An bước đến góc hành lang chữ hồi, nghiêng đầu ngó qua.
Nàng chớp chớp mắt, Vạn Tuyên Đế đang ngồi xổm ở đó cũng chớp mắt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu công công cũng trông thấy hoàng đế, càng trố mắt: "Bệ... bệ hạ?"
Vạn Tuyên Đế đứng lên, phủi áo, khẽ hắng giọng: "Không sao, là trẫm dặn thị vệ khỏi cần thông báo."
Bình An cũng hành lễ, nàng nhìn hoàng đế chằm chằm, mách tâu: "Bệ hạ, vương gia chảy rất nhiều máu, người không cho con xem."
Lưu công công hơi kinh, nay bệ hạ và Dự vương điện hạ đang căng thẳng, mà Bình An dám thẳng thừng nói Dự vương bị thương, đúng là mộc mạc non nớt.
Vạn Tuyên Đế nhìn Bình An.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-binh-an-phat-dien-co/2894568/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.