“Sau khi cuộc thi chính thức kết thúc, tôi và em ấy sẽ mời mọi người một bữa.”
Cố Cảnh Sâm thoáng nhìn mọi người, nụ cười nhạt nhoà: “Còn hôm nay…”
Anh nhanh tay kéo cô gái về phía mình, môi khẽ nhếch lên.
“Thật xin lỗi, tôi dẫn em ấy đi trước.”
Đinh Thiển chưa kịp hoàn hồn đã bị người đàn ông này nắm tay kéo đi.
Mặc dù đã đi được vài mét nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười.
Trong đám người chỉ có mỗi Văn Như Ngọc vẫn cắn môi dưới, hai tay siết chặt lại.
………
Một lúc sau, đến khi vào căng tin, Đinh Thiển mới hoàn hồn.
“Đàn anh Cảnh Sâm, sao anh biết em ở trong kho hàng của hội Sinh viên vậy?”
Sau khi Cố Cảnh Sâm nghe Đinh Thiển xưng hô thì khẽ nhướng mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mà kéo cô đến một góc.
“Anh đoán em vì chuyện của ban Kỹ thuật nên mới rời đi, vì thế anh gọi điện thoại cho Phương Hạo rồi hỏi nam sinh trong bộ phận tụi em, biết hôm nay họ sẽ đến kho hàng kiểm kê đồ dùng cho cuộc thi nên anh đến đó.”
Sau khi giải thích xong, Cố Cảnh Sâm lại xoay người nhìn cửa sổ của căng tin.
“Em muốn ăn gì?”
Đinh Thiển vừa định mở miệng, lại nhớ đến mình mới là người mời đối phương ăn sáng, bèn vội đứng lên.
“Là em mời mà….
Tuy không phải muốn ăn ở căng tin nhưng chắc chắn không thể để đàn anh đi được.”
Chẳng qua Đinh Thiển đang đứng lên thì bị anh khẽ ấn ngồi trở lại.
Anh thuận thế cúi xuống, môi mỏng khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-khac-tinh/8759/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.