Edit: 1900
Tống Lăng thấy Lương Chinh dường như đang hiểu lầm, liền muốn chứng tỏ mình không ghen, liền giải thích nghiêm túc, “Vương gia, lúc nãy ta khóc là vì nhớ nhà.”
Lương Chinh đi đến thư án, thuận thế ngồi xuống. Nghe nàng nói vậy, ngước mắt nhìn, “Phải không?”
Tống Lăng thành thật gật đầu, “Cũng sắp tới tết, nghĩ tới năm nay không thể ăn tết ở nhà liền có chút thương cảm.”
Năm nào Lương Chinh cũng đều ở biên quan, sao hắn lại không hiểu nỗi khổ xa rời quê hương của nàng, “Ngươi nhớ nhà như vậy, chờ qua đêm giao thừa, liền có thể trở về một chuyến.”
“Nhưng…Có thể sao?” Tống Lăng kinh hỉ mở to hai mắt, kích động chạy tới trước mặt hắn, “thật sự có thể trở về sao Vương gia?”
Đôi mắt nàng tròn xoe, không thể tin được nhìn hắn.
Các cô nương trong thôn của nàng, sau khi gả đi đều là nhiều năm không về, cho dù chỉ là cách một cái thôn cũng không được tùy ý về nhà mẹ đẻ. hiện giờ, nàng gả đinơi kinh thành xa xôi như này, vẫn không biết thế nào, đột nhiên được hắn nói có thể, liền chính nàng cũng nghĩ mình nghe nhầm đâu.
Lương Chinh nhìn bộ dáng kích động của nàng, trong mắt hiện lên một tia ý cười, “Có thể.”
Tống Lăng kích động cầm tay Lương Chinh, “Cảm ơn Vương gia!”
“Bổn vương bồi ngươi.”
“………..” Tống Lăng đang kích động, Lương Chinh đột nhiên nói một câu như vậy, tựa như đổ một chậu nước lạnh xuống đầu ngày đông, nàng ngơ ngẩn cả người, “Ngươi…ngươi cũng phải đi sao?”
Lương Chinh hơi nhăn nhăn mi, “Như thế nào? Bổn vương không thể sao?”
Tống Lăng lắc đầu, “không, không phải….nhưng, đương nhiên có thể, chính là, ta lo lắng làm ngươi bị phiền toái đâu.”
Lương Chinh nói: “Như thế nào lại phiền toái, nếu không có cách xa quá, sau khi thành hôn ba ngày, bổn vương nên mang ngươi hồi môn, không phải sao?”
Tống Lăng: “………….”
“Cũng là thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-kieu-the/485503/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.