c phía cậu ta: “Điên rồi à? Cậu muốn hủy diệt toàn bộ sao?”
Thiếu niên tóc đen đột nhiên tham gia trận chiến kia đang đối mặt với tôi, quay lưng về phía họ.
Ba người họ đứng thành một hình tam giác.
Một đỉnh ở cạnh đáy khuyên nhủ: “Được rồi Thị Nhung, hôm nay đến đây thôi.”
Một đỉnh ở cạnh đáy khác phớt lờ lời khuyên, chỉ vào bóng lưng của thiếu niên tóc đen mà xù lông nói: “Cậu ta đe dọa tôi!”
Thiếu niên tóc đen kia cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến hai người quen thuộc sau lưng.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng yếu ớt, nhưng đã đủ để tỏa ra một luồng sát khí và phẫn nộ bao phủ toàn bộ chiến trường.
Sự xuất hiện của người này cũng khiến bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Những chấm đen nhỏ li ti lơ lửng trên không trung vẫn còn đó, quay tròn, lơ lửng.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, vô số hố đen mini có thể xé rách không thời gian bất cứ lúc nào này đang gào thét sự nguy hiểm xung quanh.
Mặc dù Thị Nhung vẫn mang vẻ mặt sát khí đằng đằng, nhưng tôi biết cậu ta đã sớm không còn ý muốn chiến đấu nữa.
Thị Huyên nhìn bóng lưng của thiếu niên tóc đen với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó vịn vào kiếm đứng thẳng người dậy.
Ngón tay anh ta lướt trên thanh đại kiếm, thanh kiếm liền biến mất.
“Đi thôi?” Anh ta tiến lên kéo lấy Thị Nhung.
“Xì.”
Nói rồi Thị Huyên vòng tay khoác vai Thị Nhung, cúi đầu nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2768943/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.