Sĩ Lương đã xóa bỏ hai năm thời gian, mọi thứ lại quay về mùa hè năm nhất đại học đó.
Thị Trẫm đứng trước ngã tư, đèn đỏ, đèn xanh, đèn đỏ, đèn xanh.
Giờ cao điểm đi làm, dòng người qua lại chạm vào vai cậu, chen chúc trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Nhưng cậu ấy không hề nhúc nhích.
Lãnh Tiểu Đài âm thầm đứng sau lưng cậu ấy, một lúc lâu sau, mới mở lời: “Cậu sắp đi rồi sao?”
Hôm đó là ngày 13 tháng 7.
Thị Trẫm giơ tay lên, liền phát hiện không khí không thể nào lấp đầy lòng bàn tay mình, sau đó mơ hồ buông xuống.
“Thế giới, thay đổi rồi.” Cậu ấy nói.
Đèn xanh sáng, dòng người vội vã bước lên vạch sang đường, bắt đầu một ngày mới.
Họ bỗng dưng mất đi ký ức của cả 2 năm trời, không ai nhận ra được 2 năm đã lặng lẽ trôi về không này.
Bao gồm cả Thị Trẫm.
Đối với cậu ấy mà nói, hôm đó cậu ấy thức dậy từ rất sớm, đứng trước ngã tư này. Sáng Thế, là việc cậu ấy phải làm hôm nay.
“Cái gì thay đổi? Ý gì?” Lãnh Tiểu Đài hỏi dồn.
Thị Trẫm nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết. Trật tự trong vũ trụ bây giờ đã thay đổi, vòng tuần hoàn đã bị phá vỡ.”
“Hả? Sao vậy?”
“Bởi vì Hư Vô đã sắp xếp lại những nếp gấp trong vũ trụ, pin người của Thị Huyên đã thành công.” Tôi từ phía bên kia của vạch kẻ đường đi tới.
Lãnh Tiểu Đài nghe vậy, từ không hiểu chuyển sang bừng tỉnh.
Cậu ta chắc chắn đã hiểu ý của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2769026/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.