...
Bùi Lê nói xong, ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: "Có thể dẫn hắn đi không?"
Giọng nói khàn khàn, trong mắt tràn đầy cầu xin. Ta gật đầu. Vì những lời này, ta đã bỏ ra ba trăm lượng bạc mua Bùi Lê về nhà. Đây là phu quân do đích thân mẹ chọn cho ta. Phải thật quý trọng.
Tiền tiêu sạch sành sanh, lúc về đến nhà, ngay cả xe lừa cũng không thuê nổi. Thế là trong gió lạnh thấu xương, một mình Tiết Tiểu Ngọc vác lên người một Bùi Lê như hoa như ngọc. Nhẹ nhàng, chậm rãi, bước qua đêm tuyết dài vô tận.
"Bùi Lê, ngươi có lạnh không?"
"Bùi Lê, chân có còn đau không?"
"Phu quân... ngươi cũng chết rồi sao, vì sao cứ mãi không đáp lời?"
Bùi Lê nặng nề nằm trên lưng ta. Giọng nói rất nhẹ rất khẽ, hắn không còn sức lực nữa rồi. Ta tiếp tục giẫm lên từng dấu chân nặng nề trên tuyết. Chốc lát sau, dấu chân trên tuyết sẽ bị những giọt lệ nóng bỏng làm tan chảy thành những vì sao lấp lánh.
Ta cúi đầu, vừa khóc vừa bước đi. Cứ cách một lúc lại hỏi một câu:
"Phu quân, ngươi chết rồi sao?"
Bùi Lê không nói được, chỉ có thể cắn vào tai ta coi như đáp lại. Nếu hắn buông ra, tức là đã chết. Đôi vành tai ta từ đó hằn sâu dấu răng của hắn. Bùi Lê gắng gượng vượt qua hơi thở cuối cùng. Hắn siết chặt lấy cổ ta, khẽ thì thầm bên tai:
"Ta đã nhìn rõ kẻ đã nhục mạ mẫu thân của ngươi."
"Sau này, ta sẽ báo thù cho các người."
Trong lòng ta thê lương vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngoc-nhi-cat-diem-hao-dich/2747577/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.