Hết lần này đến lần khác lại chạm phải một đoàn lửa nóng rực. Mặc dù ngọn lửa này quá đỗi tự do tự tại, thỉnh thoảng thiêu đốt khiến ta đau thấu tim gan. Nhưng ta cũng không thể chịu nổi sự lạnh lẽo của Bùi Lê nữa rồi. Nhưng những lời phía sau lại không thể nói ra.
Ấy là vì Bùi Lê bỗng dưng lấy ra từ trong tay áo vật mà vừa nãy vẫn luôn mân mê. Là cặp búp bê sứ vỡ tan tành. Thế mà hắn đã nhặt từng mảnh từng mảnh lên, dán lại.
Bùi Lê nhìn chằm chằm vào ta. Lần đầu tiên cảm xúc của hắn dao động lớn đến vậy, như thể đã kìm nén từ lâu. Giọng nói cũng khàn đặc, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"A, Tiết Tiểu Ngọc, ngươi thật lợi hại, nói đi là đi, nói bán là bán."
“Bản lĩnh của ngươi lớn hơn ta nhiều lắm.”
“Ta chỉ là một kẻ vô dụng, lại còn tật nguyền, làm sao quản được ngươi?”
“Đuổi không kịp, gọi cũng không về, ta chỉ còn cách run rẩy dịch xe lăn từng chút, chật vật bò trên đất nhặt những mảnh sứ vỡ này về, nghĩ rằng dán chúng lại, ngươi trở về sẽ bớt giận.”
“Ta đến phòng bếp lấy bột nếp và lòng trắng trứng, ngươi lại cứ để chúng ở trên cái kệ cao như vậy, khiến ta phải liều mạng mới có thể với tới.”
“Lỡ tay làm đổ chút đường trắng, vội vàng đỡ lấy, sợ ngươi về nhìn thấy lại cằn nhằn ta lãng phí đồ.”
“Ta đường đường…”
Bùi Lê nói được vài câu đã bắt đầu ho khan không ngừng, nói năng đứt quãng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngoc-nhi-cat-diem-hao-dich/2747578/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.