Thiếu gia đi rồi. Ta tiếp tục lặng lẽ lật khoai lang. Vừa trở khoai lang được một lát, đầu lại đột nhiên bị vỗ. Thiếu gia đi rồi lại quay lại. Hắn ngồi xổm xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ta, nghiêm túc dặn dò:
"Tiểu Ngọc Nhi, trông chừng khoai lang này, không được để nó cháy, cũng không được một mình ăn vụng."
"Nhất định phải đợi ta về cùng ăn, thiếu một quả long nhãn, ta sẽ tính sổ với ngươi, nghe chưa?"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, thiếu gia hài lòng cười. Hắn hôn lên trán ta, dừng một chút rồi mới xoay người rời đi. Nhưng đến khi khoai lang nướng gần cháy, thiếu gia cũng không về. Ta đành phải gắp từng thứ trên lò ra, hà hơi đặt lên đĩa giấy dầu. Đột nhiên nghe thấy nha hoàn cùng gã sai vặt đi ngang qua. Bọn họ hớn hở chạy, vừa chạy vừa la:
"Phu nhân Thập Tam phòng có hỷ, thiếu gia vui mừng vung tiền ở bên kia, chúng ta mau đi nhặt thôi, nghe nói có người còn cướp được cả thỏi bạc nữa!"
Một quả long nhãn đột nhiên từ trong giấy dầu lăn ra. Ta bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo nhặt. Long nhãn lăn vào gầm giường, ta bò xuống, khó khăn lấy nó ra. Ai, cũng không phải thiếu gia vung bạc, sao còn phải phí sức như vậy. Ta thở dài một hơi, chuẩn bị đứng dậy rửa sạch quả long nhãn rồi lau khô, cẩn thận đặt lại vào giấy dầu.
Đỉnh đầu lại đột nhiên bị người chạm đến. Trong lòng ta khẽ động, theo bản năng mỉm cười ngẩng mặt lên. Đối diện lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngoc-nhi-cat-diem-hao-dich/2747588/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.