25
Thiếu gia chậm chạp không về, đồ ăn nguội đi thì thật đáng tiếc, nướng lại thì sẽ khét sẽ khô. Thế nên ta bế Bùi Lê lên xe lăn, bảo hắn vây quanh lò sưởi chậm rãi cùng ăn với ta. Đợi thiếu gia về, ta lại nướng cái mới cho hắn cũng được.
Uống trà, ăn chút đồ ăn nóng, sắc mặt tái nhợt của Bùi Lê từ từ hồi lại chút máu. Hắn từ tốn ăn khoai lang nướng từng miếng nhỏ. Ta ở một bên nhìn mà tấm tắc khen ngợi. Thế mà có người ăn khoai lang cũng có thể toát ra khí chất tao nhã đến vậy.
Hoàng hôn dần buông, đèn lồng trong phủ dần dần sáng lên. Ta cắn quả hồng, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại bắt đầu có tuyết rơi rồi. Mùa đông ở Lân Châu chính là như vậy, gió lớn tuyết nhiều, những ngày trời quang đãng luôn rất ít. Ta thu hồi tầm mắt, đang định lấy thêm một quả hồng nướng thì Bùi Lê đã lâu không chịu mở miệng đột nhiên lên tiếng:
"Rốt cuộc ngươi thích hắn ở điểm nào?"
Ta dừng lại, nhíu mày đầy băn khoăn. Vấn đề này đột ngột đến mức ta có chút trở tay không kịp. Ta nghĩ, trước tiên là bởi vì vòng tay của thiếu gia rất ấm áp. Còn có… Hắn khóc rất đẹp. Muốn nói lại thôi, trông rất đáng thương, khiến ta luôn muốn hôn đôi mắt đẫm lệ mông lung của hắn. Ồ, còn bởi vì mèo con chó con mà thiếu gia vẽ rất đáng yêu.
Hôm nọ, ta vô tình ngủ gật khi đang mài mực. Thiếu gia lại không gọi ta dậy, đợi đến khi ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngoc-nhi-cat-diem-hao-dich/2747589/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.