Nhưng...
Ta muốn mở miệng, nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo kiên định của Bùi Lê lại nghẹn lời không nói thành câu.
Chỉ yếu ớt nói một câu: "... Đêm khuya rồi, người nghỉ ngơi sớm một chút."
Ta xoay người muốn đi, Bùi Lê lại nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Ừm… đương nhiên là thảo dân về phòng mình."
Tạ gia có rất nhiều phòng ngủ, sân viện, sẽ không còn khiến Bùi Lê phải ấm ức khi phải ngủ chung giường cùng một thôn phụ như ta. Ta học theo dáng vẻ Tạ lão gia vừa rồi, cung kính bái Bùi Lê một cái, cúi đầu lui ra ngoài đóng cửa lại.
Cửa sắp đóng lại, ta ngẩng đầu. Bùi Lê đang nhìn ta chằm chằm, không biết đã nhìn bao lâu.
Trong lòng ta run lên, cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Ôi.
Tiếng đóng cửa hình như hơi lớn. Ta vội vàng bước nhanh vòng qua hành lang, trốn chạy rời đi. Mãi đến khi từ hành lang phía Đông chạy đến hành lang phía Tây lang mới dám thở d.ốc.
Trong phòng của thiếu gia đã tắt đèn. Ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đầy phòng toàn mùi thuốc đắng. Thiếu gia nằm nghiêng trên giường, dùng chăn bông che kín đầu, thân thể run rẩy yếu ớt.
Tựa hồ như đang khóc.
32
Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, muốn vén chăn của thiếu gia lên. Hắn lại bướng bỉnh nắm chặt, không cho ta xem.
"Thiếu gia, người giấu giếm, bắt ta làm sao ủi phẳng da cho người?"
Hắn vẫn im lặng không nói. Ta dứt khoát cởi giày, cởi cả áo ngoài, trực tiếp từ bên kia chui vào chăn hắn. Thiếu gia không kịp đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngoc-nhi-cat-diem-hao-dich/2747593/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.