Ta hiểu rồi.
“Chu Linh Phong.”
“Hửm?”
“Chàng chống lưng cho ta chứ?”
Chàng không đáp, chỉ kéo ta đi thẳng qua con phố náo nhiệt, rồi bất chợt chạy.
Hai chúng ta chạy thẳng đến cửa lớn Huyền phủ, hắn giơ chân đá tung cửa.
“Ngư nhi, chửi đi!”
Chàng đứng sau ta, giọng trầm:
“Cất cao giọng! Chửi cho sảng khoái!”
Ta quay lại nhìn, thấy ánh mắt chàng kiên định, chẳng chút do dự:
“Ai phụ lòng nàng, chửi! Ai cười nhạo nàng, chửi! Ai bôi nhọ danh tiếng nàng, chửi!”
Tim ta đập dồn dập, đúng lúc Huyền Trường Quân bước ra.
“Ngươi...” Ta l**m môi, bật lời:
“Ngươi là kẻ một chân giẫm Đông Kiều, một chân bước Tây Lương, háng vắt ngang sông hộ thành, không sợ gió thổi tung quần, lộ ra hai lạng vật ấy cho người ta cười sao?!”
Chửi xong, quả thật thấy sảng khoái vô cùng.
Huyền Trường Quân sững người, nói:
“Diệu Nhân, nàng là nữ tử, sao có thể ăn nói như vậy?”
Chu Linh Phong lạnh giọng ngắt lời:
“Chửi ngươi đó, nghe cho kỹ!”
Khí thế đã mở, ta như suối trào ý tứ, càng nói càng trơn tru:
“Mười hai năm ta nuôi chó, chẳng ngờ con chó ấy bỏ xương thịt không ăn, lại thích ăn cứt!
Ngươi thích cái kẻ suốt ngày mặt mày tang tóc kia à? Khóc gì? Nhà ngươi có ai chết đâu?
Sao ta để ý ai, nàng ta cũng phải nhào vô? Ta nhổ bãi nước bọt, nàng ta cũng muốn ghé lại l**m hai cái à? Xe chở phân nhà ta đi qua, nàng ta cũng phải chạy theo nếm thử mặn nhạt ư?!”
Ta ồn ào đến thế, nếu Huyền Trường Toàn không nghe thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngu-nhi/2928568/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.