Edit: Dờ
Giấc này Lâm Nguyễn ngủ rất trầm, cậu cứ tưởng sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng sự thật là cậu chỉ nghĩ linh tinh một lúc đã ngủ mất, chẳng mộng mị gì hết.
Có lẽ là do giường đệm của Trạm Hi thoải mái hơn của mình đi. Lâm Nguyễn vươn vai trong ổ chăn ấm áp mềm mại.
Phòng không có ai, Trạm Hi đã dậy rồi. Hắn dậy mà không đánh động đến Lâm Nguyễn, hắn cũng sẽ không tự mình gọi Lâm Nguyễn dậy.
Đồng hồ ở phòng khách lại kêu một tiếng, đã 7 giờ rưỡi. Giờ này mới dậy thì e là muộn học mất. Lâm Nguyễn lăn một vòng nhảy khỏi giường, thu dọn chăn gối rồi về phòng mình ở tầng dưới.
Cậu thay quần áo rồi đeo cặp sách chạy ra ngoài, Trạm Hi đang ăn sáng ở phòng ăn. Hắn ngồi đó với bác Đông, phòng ăn vô cùng tĩnh lặng, chỉ có những tiếng thìa bát leng keng vang lên.
Lâm Nguyễn ngập ngừng, đi lên chào một tiếng, "Gia."
Trạm Hi thờ ơ nhìn cậu, "Ngồi xuống ăn đi."
Lâm Nguyễn lí nhí: "Em không ăn đâu, em phải đi học."
Bác Đông nghe thế thì cau mày, "Gia về rồi cậu còn đi học cái nỗi gì?"
Lâm Nguyễn im thít, cúi đầu không cãi.
Trạm Hi ăn nốt thìa cháo cuối cùng, lấy khăn lau miệng một cách nhã nhặn rồi nói: "Đi học thì vẫn phải đi." Hắn nhìn Lâm Nguyễn, "Đi đi, sắp muộn rồi đấy."
Lâm Nguyễn thầm thở phào, vội đáp: "Cảm ơn thiếu gia."
Nói xong, cậu chạy vù đi. Bác Đông thấy thế thì lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-phuc-tan/1425617/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.