Ôn Cẩn nức nở nói: “Thái Hậu không phải là muốn ép ngươi vào chỗ chết, nàng chỉ là hơi cứng nhắc một chút, ngươi không cần phòng bị nàng quá, ngươi cần phải đề phòng những nữ nhân muốn tranh sủng với ngươi, bởi vì ngươi tồn tại sẽ là trở ngại cho các nàng.”
“Càng đừng nói là sau khi ngươi bị cấm túc, mỗi người các nàng đều nhận được ơn mưa móc, hiện giờ ngươi đã hét lệnh cấm, sẽ bá chiếm phúc phần ấy của các nàng, ngươi sẽ trở thành cái đinh trong mắt.”
Ta hỏi: “Vì thế ngươi hãm hại Lưu Hầu tuyển ư?”
“Người trong cung chính là như thế, ngươi hại ta, ta hại ngươi.” Ôn Cẩn cười khổ, nhìn lên xà nhà lẩm bẩm, “Nếu trong cung chỉ có một mình Tiểu Quất Nhi thì tốt rồi.”
“Ngươi có sợ ta không?” Ôn Cẩn đột nhiên hỏi.
“Hơi sợ một chút.” Ta ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng cùng với bụi bẩn trên mặt, “Rốt cuộc có nhiều chuyện ta chỉ nghe kể chứ chưa từng trải qua bao giờ.”
Ta không có nghĩ tới việc hãm hại lẫn nhau sẽ giống như đã rơi vào giữa hồ, nước sẽ lan đến nhiều người như vậy.
“Ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng cho ngươi c.h.ế.t một cách thoải mái.” Ta rơi nước mắt lã chã, cái từ c.h.ế.t này khó có thể nói ra, “Sẽ sắp xếp để có người chăm sóc người nhà cho ngươi.”
“Cũng sẽ… tự mình chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ôn Cẩn rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà cười, cuối cùng nàng dập đầu ta một cái.
Ta tiễn Ôn Cẩn đi, Chu Lộc Toàn lại ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-quat-nhi-tam-muc/1319529/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.