Đáp xuống một ngọn núi, cuối cùng Tô Chước cũng nhìn rõ đình đài lầu các ẩn sau trận pháp.
Nàng vẫn chưa biết những lời mình vừa nói đã bị nghe thấy hết.
Hai vị sư huynh cũng không hề biểu hiện gì.
Tô Chước đã quên chuyện vừa rồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Có lẽ vì chỉ có một nữ tử sống nên mỗi tòa kiến trúc trên núi đều không lớn, nhưng lại cực kỳ tinh xảo.
Phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí, nhà cửa sân vườn, cái gì cũng có.
Đi dạo một vòng, Tô Chước nhìn đến ngây người, nơi này quả thực như tiên cảnh.
Diêm Nguy Nhiên cũng mới đến đây có mấy lần, hắn cười nói: “Cũng không tệ.”
“Là quá tốt rồi.” Tô Chước sửa lại.
Nghê Truyền Vân nói: “Nếu muội muốn sửa đổi gì thì cứ nói ngay bây giờ, ta sẽ dặn dò xuống, đợi muội sắp xếp xong mới có thể an tâm tu luyện.”
Tô Chước lẩm bẩm: “Nơi này đã quá hoàn mỹ rồi, muội còn không dám ở vào sợ làm xáo trộn hết cả.”
Diêm Nguy Nhiên bật cười: “Sẽ có hạ nhân đến dọn dẹp định kỳ, nếu muội cần gì cũng có thể gọi họ đến bất cứ lúc nào.”
Tô Chước: “Không cần đâu, tự muội có thể làm được.”
Do thói quen, nàng vẫn không quen cho người lạ ra vào chỗ ở của mình.
Nhị sư huynh ngạc nhiên nhìn nàng, dường như không ngờ tới: “Cũng được.”
Diêm Nguy Nhiên: “Thôi được, ta cũng không thích có người đến, dù sao cũng chỉ cần dùng linh quyết, ta cũng biết mà.”
Trời dần tối, các sư huynh dặn dò nàng hãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2727573/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.