Tô Chước nhanh chóng nhận ra mình đã lo lắng thừa, vì ánh mắt mà Đại sư huynh nhìn nàng không hề dữ dằn, thậm chí còn lộ ra chút kiên nhẫn bất đắc dĩ.
Tần Dĩ Luật đưa chuôi đao cho nàng: "Luyện."
Tô Chước ngạc nhiên hỏi: "Luyện đao?"
Tần Dĩ Luật nói: "Lĩnh ngộ được gì trong truyền thừa thì cứ thi triển thử xem."
Trong lòng Tô Chước có chút không hiểu nổi.
Nhìn là một chuyện, đầu óc nàng có thể hiểu, nhưng tay chưa chắc đã làm được.
Đại sư huynh cụp mắt nhìn nàng, nói: "Cứ thoải mái thử đi, không sao cả."
Tô Chước cầm lấy đao.
Tần Dĩ Luật nhận ra nàng thật sự chưa từng dùng đao, cách cầm đao không chỉ lạ lẫm mà còn sai vị trí.
Việc truyền thừa quả là huyền bí khó hiểu.
Nếu nói có điểm đặc biệt nào thì linh mạch của Tô Chước quả thực rất kỳ lạ... Nhưng không phải theo hướng tốt, chưa đến mức được truyền thừa lựa chọn, mà chỉ có thể coi là một điểm trừ.
Từ những gì Tần Dĩ Luật thấy đến hiện tại, chỉ có lực Thần Phách của tiểu sư muội được coi là xuất sắc. Nó không chỉ vượt xa độ tuổi của nàng nên có, mà còn vượt qua cả thực lực của Tiên Thiên cảnh thất trọng.
Nói cách khác, nàng là một trong số ít những người có thể tu luyện Hồn thuật.
Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Chắc chắn phải có một đặc điểm nào đó khiến truyền thừa gạt bỏ mọi cân nhắc mà lựa chọn nàng.
Nếu không, dù có truyền đao pháp cho nàng cũng sẽ không trực tiếp nhập mộng, để nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2727586/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.