Tô Chước đọc mà đầu đầy vạch đen, vừa lật sách vừa cười, biết được không ít chuyện phiếm của mấy nghìn năm trước, còn về học được gì… thì chẳng có gì cả.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nước thuốc lạnh buốt bỗng trở nên nóng rực.
Sư nương đã dặn trước, tác dụng của linh dược bắt đầu phát huy, nhiệt độ nóng lên là chuyện bình thường.
Nhưng khi Tô Chước đưa tay ra, nàng phát hiện mình đã bị bỏng đỏ cả lên.
Nước ấm nấu ếch sao?
Tô Chước thoáng cái lập tức sợ hãi.
Mặc dù linh mạch của nàng đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng võ mạch vẫn được đan dược bảo vệ hoàn hảo như cũ, chỉ chịu một chút ảnh hưởng nhỏ, dưỡng bệnh mấy ngày này đã phục hồi đến chín phần.
Có võ mạch bảo vệ, thể chất của nàng vẫn tốt hơn người phàm nhiều, có thể khiến nàng bỏng, chắc chắn nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.
Tô Chước thu bản thảo lại, cuối cùng cũng nghiêm túc, khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Nóng thì nóng, nhưng chưa đến mức làm nàng chín luôn, chắc là tác dụng của thuốc xấp xỉ đến mức thích hợp rồi.
Nàng lấy một viên đan dược từ trong vòng ngọc ra, cho vào miệng.
Đây là viên Trường Sinh đan cuối cùng.
Hồi đó khi nàng phá hủy linh mạch, đã lập tức ăn hai viên, lại còn ăn bừa một đống đan dược mà sư môn đưa cho, vậy nên mới có thể xuống giường tung tăng nhảy nhót sau vài ngày.
Dưới nhiệt độ cao, hơi nước bốc lên cùng với linh khí dày đặc.
Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2727631/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.