🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mục Dự Chu và Diêm Nguy Nhiên đang xúi giục nhau mở hộp.

Mông Nghiệp chỉ liếc mắt một cái, hai người lập tức rút tay về khỏi mép hộp gỗ.

Tự tìm đường c.h.ế.t là một chuyện, nhưng để sư huynh phát hiện bọn họ rảnh rỗi đến mức đi tìm chết, mà còn chưa kịp c.h.ế.t đã bị sư huynh đánh c.h.ế.t thì đúng là không đáng.

Mông Nghiệp biết đám sư đệ này không thể an phận, bèn giơ tay khắc một dấu phong ấn lên hộp gỗ: “Bộ đao này phải mang về tông môn trước, các ngươi đừng động vào.”

Lai lịch của thanh đao không rõ ràng, tiểu tông môn không dám nhận.

Ngay cả đại tông môn cũng kiêng kỵ đồ vật không may mắn này, không dám mạo hiểm.

Nhưng Vô Minh Thần Tông có thể đứng trên đỉnh giới tu hành không phải nhờ vào cái gọi là khí vận hư vô mờ mịt, cho nên không cần phải kiêng kỵ.

Nói cách khác, dù có khí vận đi chăng nữa thì chút tà khí từ một bộ pháp khí cũng không thể làm lung lay số mệnh của Thần Tông.

Mông Nghiệp nhìn sang Tô Chước: “Tiểu Cửu, thu vào đi.”

Thu Vũ Miên Miên

“Vâng.” Tô Chước lập tức hiểu ý trong ánh mắt Ngũ sư huynh, thu hộp gỗ vào.

Nàng phải thừa nhận một điều, đối với một Đan Tu, đặc biệt là một Đan Tu có thể tiện tay luyện ra cả đống đan dược lục phẩm thì mấy vạn linh thạch cao cấp chẳng đáng là bao, thậm chí tiêu rồi cũng lười nhắc lại.

Sư huynh sư đệ trong tông môn, ai cũng cảm thấy thứ nàng mua chẳng ra làm sao.

Chứ không phải tiếc số linh thạch đã bỏ ra.

Tô Chước cũng chỉ biết tự nhủ rằng mình phải sớm thành đại gia, có khí phách coi linh thạch như rác mới có thể nuôi nổi sư môn.

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Lục sư huynh.

Cung Hà thấy ánh mắt nàng có chút thành kính, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Tô Chước: “Sư huynh có biết xem bói tài vận không?”

Vận may tài lộc của nàng thế nào?

Bao giờ mới phát tài?

Cung Hà trêu chọc: “Muội muốn ta tính? Nếu ta có thể tính, chắc phải tốn cả đời...”

Mục Dự Chu lập tức cắt ngang: “Được rồi được rồi!”

Đừng nói nữa!

Tô Chước: “...”

Hiểu rồi.

Không thừa nhận mình là mồm quạ đen nữa chứ gì?

Giả dối!

Mông Nghiệp cúi mắt nhìn tiến trình buổi đấu giá, bên tai vẫn nghe sư đệ sư muội của mình cãi vã đủ chuyện trên trời dưới đất.

Trong mắt hắn lộ ra ý cười, nhưng lại như đang thất thần suy nghĩ điều gì đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Tiếng trả giá không ngừng vang lên trên sàn đấu giá, nhưng không ai trong gian phòng lên tiếng.

Ban đầu Tô Chước còn chìm đắm trong cảm giác mình đã ném mấy vạn linh thạch chỉ để mua một thanh phi đao, nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã bị mấy vị tiểu sư huynh quét sạch cảm giác xa xỉ ấy.

Bởi vì cách bọn họ mua đồ chẳng khác nào chọn món trong thực đơn.

Mấy món đồ kia không quý bằng pháp khí hiếm có, nhưng lại mới mẻ, thú vị.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mông Nghiệp đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Trong hội đấu giá này có Truyền Tống trận, các ngươi đến kinh thành nước khác trước đi.”

Tô Chước sững sờ nhìn sang.

Sao lại đột ngột như vậy?

Nàng muốn hỏi, nhưng lại không hỏi ra miệng.

Nàng nhìn thấy ánh mắt thiếu niên ánh lên vẻ hiếm có của sự kích động, nhưng trong con ngươi đen nhánh lại đè nén bi thương, vô cùng mâu thuẫn, như một tử tù oan khuất chờ ngày được rửa sạch tội danh.

Cung Hà do dự: “Sư huynh...”

Mông Nghiệp bình thản nhìn họ, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Chơi đến bây giờ vẫn chưa đủ?”

Hắn bình tĩnh đến mức khiến Tô Chước tưởng như ánh mắt vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác.

Nhưng chén trà trong tay Mông Nghiệp đã sớm hóa thành tro bụi, ngay cả nước trà cũng không còn.

Cung Hà ôm lòng quyết tâm “ta không xuống địa ngục thì ai xuống”, kiên trì lên tiếng: “Bọn đệ ở lại xem thêm chút nữa.”

Hắn có chút lo lắng.

Lo lắng về chính sư huynh của mình.

Bởi vì trực giác mách bảo hắn rằng họ không nên rời đi, nhất định phải ở lại.

Mông Nghiệp đứng dậy, không thấy hắn di chuyển, nhưng đã đứng ở mép gian phòng.

Hắn đẩy cửa sổ ra.

Buổi đấu giá vẫn náo nhiệt, nơi đây là một đấu giá hội nằm trong hoa viên xa hoa, giữa chốn phồn hoa vẫn giữ được sự yên tĩnh, linh trận bao phủ, đảm bảo khách không bị quấy nhiễu bởi thế giới bên ngoài.

Xuyên qua những tán cây rậm rạp, trên con phố đáng lẽ đông đúc ồn ào, giờ đây lại yên tĩnh đến kỳ lạ.

Không cần dùng thần thức, Tô Chước cũng đã nhìn thấy rõ.

Trên con đường rộng lớn đủ để nhiều cỗ xe ngựa đi song song, một màu bạc rực sáng bao phủ khắp nơi, binh sĩ giáp bạc xếp hàng nghiêm chỉnh, khí thế lạnh lẽo, sát khí nghiêm nghị.

Diêm Nguy Nhiên lẩm bẩm: "Sư huynh, không phải bọn họ đến bắt huynh đấy chứ?"

Quy mô trận thế này cũng quá kinh người rồi!

Mới vừa rồi, đám thành vệ này rõ ràng còn đứng về phía bọn họ.

Mông Nghiệp bình tĩnh đáp: "Là đến g.i.ế.c ta."

Đồng tử Tô Chước co rút, trong lòng rung động mạnh mẽ, Ngũ sư huynh thật sự là một Đan Tu có khí phách kinh người, đối diện trận thế này mà ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một lần.

Nàng hỏi: "Sư huynh có viện binh không?"

Mông Nghiệp: "Có mấy người."

Mắt Tô Chước trợn to: "Chỉ có mấy người mà huynh còn đuổi bọn muội đi?!"

Trong giọng nói nàng tràn đầy bất mãn, hận sắt không thành thép.

Chỉ còn thiếu nước nói thẳng rằng: Sư huynh, huynh không biết điều gì cả!

Dù Ngũ sư huynh là Đan Tu, có thể điều động một số tu sĩ, nhưng đối diện với trận thế như thế này, đương nhiên càng nhiều người phe mình càng tốt!

Không thì cùng lắm bọn họ có thể cõng Ngũ sư huynh bỏ chạy về tông môn!

Mông Nghiệp dường như lại cảm thấy thú vị, nhướng mày hỏi: "Các ngươi muốn làm viện binh?"

Tô Chước thở dài: "Sư huynh, đừng cậy mạnh nữa. Lục sư huynh, Thất sư huynh, Bát sư huynh đều rất lo cho huynh."

Mông Nghiệp chợt cảm thấy bất ngờ, liếc qua: "Lo cho ta?"

Tô Chước vỗ về an ủi: "Dù bọn họ còn nhỏ tuổi hơn huynh nhưng đều rất mạnh. Sư huynh được bọn họ bảo vệ cũng không cần cảm thấy xấu hổ."

Ba vị tiểu sư đệ bên cạnh nghe xong lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn sư muội.

Muốn cản cũng trễ rồi, Tô Chước đã nói xong rồi.

Nàng còn nhớ Thất sư huynh nói về kiếm pháp của Ngũ sư huynh với giọng điệu đầy miễn cưỡng.

Không hy vọng gì nhiều, nàng cẩn thận hỏi: "Thất sư huynh nói huynh biết dùng kiếm, vậy chắc sư huynh cũng biết chút kiếm pháp chứ?"

Mông Nghiệp khẽ nhếch môi: "Biết."

Tô Chước thở phào một nửa: "Vậy thì tốt rồi."

Nàng không chắc có phải mình nhìn lầm không, nhưng nụ cười của Ngũ sư huynh lúc này có vẻ phóng khoáng hơn thường ngày.

Mông Nghiệp nhìn sang các sư đệ, Diêm Nguy Nhiên suýt thì quỳ phịch xuống: "Sư huynh, đệ không nói gì hết! Trời đất chứng giám!"

Hai người còn lại cũng sắp không nhịn nổi nữa, một nửa là bị dọa, một nửa là cố nhịn cười đến sắp nội thương.

Nhưng nhờ Thất sư huynh hút hết sự chú ý, Ngũ sư huynh không tiếp tục khăng khăng đuổi bọn họ đi nữa.

Quả thực là vô cùng thuận lợi.

Nói về nghệ thuật thuyết phục, vẫn là Tiểu Cửu đỉnh nhất!

Có lẽ vì tin tức truyền đi, chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, bầu không khí trong lầu các dần trở nên náo động.

Không ít người nhìn về phía gian phòng của bọn họ.

Nhận biết tình thế bên ngoài, mọi người đã có thể dự đoán trước kết cục...

Ngôi sao mới trong giới luyện đan, người có thành tựu phi phàm này, sắp sửa diệt vong.

"Thượng Quan gia nói người hạ độc Thượng Quan Nghị là Thượng Quan Dã?"

"Cũng hợp lý thôi. Chúng ta đã xem qua trạng thái trúng độc của hắn ta. Nếu là do đan độc gây ra thì đúng là... tinh diệu vô cùng...… à không, là âm độc tột cùng, khiến người ta sống không được, c.h.ế.t cũng không xong."

"Không quan trọng có phải hắn làm không. Nếu Thượng Quan gia đã ép buộc kết tội hắn thì Vương thành cũng chỉ có thể bắt hắn vì tội mưu sát mà thôi."

Ầm!

Đột nhiên, một cơn cuồng phong ập tới, vô số cây cỏ bị cuốn lên không trung.

Linh trận bảo vệ tòa lầu lóe sáng liên tục rồi đột ngột vỡ nát.

Cửa chính nổ tung, người trong phòng đấu giá hoảng hốt né tránh.

Một con quái thú khổng lồ mọc hai cánh lơ lửng giữa không trung, trên đỉnh đầu nó, một lão giả tóc trắng như tuyết đứng sừng sững.

Lão nhân ấy có khí chất tiên phong đạo cốt, nhưng lúc này, trong ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ có oán hận sâu sắc.

Ánh mắt lão ta khóa chặt vào tòa lầu, giọng trầm lạnh thấu xương: "Thượng Quan Dã! Ngươi dám mưu hại tôn nhi của ta, mau lăn ra chịu chết!"

Lão ta hiểu rõ hơn ai hết, Thượng Quan Dã hận bọn họ đến mức nào.

Nếu không tìm ra hung thủ khác, thì kết quả khó tin nhất chính là sự thật.

Nhưng Thượng Quan Dã lấy đâu ra gan lớn như vậy?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.