🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Thượng Quan Phùng ra tay, mái tòa lầu vỡ tung, một nửa đổ sụp.

Một lớp linh quang hộ thể bao phủ, giúp gian phòng của họ thoát nạn trong gang tấc.

Giọng nói bình tĩnh mà kiêu ngạo vang lên: "Muốn xem thì cứ ở đây mà xem."

Vừa nói xong, bóng dáng Mông Nghiệp chợt biến mất.

Lần xuất hiện tiếp theo, hắn đã đứng trên đỉnh một tòa lầu khác trong hoa viên.

Tô Chước để ý thấy hôm nay Ngũ sư huynh khoác áo đen, sắc tối nặng nề như vậy lại không che giấu được khí thế sắc bén của hắn.

Rõ ràng là một người có dung mạo phong lưu, nước da trắng trẻo, thế nhưng ánh mắt lại thâm trầm hờ hững, lạnh nhạt.

Đứng trước đại quân mà lộ ra dáng vẻ như thế này, bảo rằng hắn kiêu ngạo cũng không quá lời.

Rốt cuộc Tô Chước cũng không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Ngũ sư huynh mạnh đến mức nào?"

Cung Hà lo lắng nhìn ra ngoài, lắc đầu: "Không biết."

Trên Tụ Linh Phong, bọn họ thường xuyên bị đánh đến mức phải chạy trối chết.

Ai lại có thời gian mà thăm dò thực lực thật sự của sư huynh?

Chỉ cần đỡ bị đánh nhiều một chút đã là may lắm rồi.

Cung Hà hạ giọng nói: "Sư huynh đã chọn lúc này để ra tay, chắc hẳn kiếm pháp đã tiến bộ không ít."

"Nhưng mà... sư huynh tiến bộ không giống chúng ta đâu..."

Mục Dự Chu thì thào, gương mặt tràn đầy kính sợ.

Tô Chước nhíu mày, quay phắt lại nhìn họ: "Các sư huynh, có phải các huynh chưa nói thật với muội không?"

Trong ánh mắt mấy thiếu niên kia, có hào hứng, có chờ mong, nhưng tuyệt đối không có lo lắng.

Mục Dự Chu nghiêm nghị đáp: "Làm gì có chuyện đó?"

Hắn đã ám chỉ rất rõ ràng - sư huynh không phải kiểu người văn nhã, chỉ nói mà không làm.

Sư huynh chính là một con rồng giấu nanh giấu vuốt.

Ngay khi Mông Nghiệp rời đi, Diêm Nguy Nhiên lập tức lấy lại can đảm, nghiêm túc nói với sư muội: "Ta đã bảo rồi, sư huynh biết dùng kiếm mà!"

Tô Chước: "..."

Cả thành giới nghiêm. Đám Luyện Đan sư ở trong lầu các, dân chúng trốn trong nhà, không dám bước ra đường.

Tên của Thượng Quan Dã vang vọng khắp thành, lần này kèm theo những tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

"Thượng Quan Dã thật sự là người của Thượng Quan gia sao?"

"Nghe nói hắn từng trộm học cấm thuật, phản bội gia tộc mà bỏ trốn, mâu thuẫn với gia tộc vô cùng sâu sắc."

"Một Luyện Đan sư tài năng vô hạn như vậy, vì sao nhất định phải đối đầu với đại thế gia?"

"Đại trưởng lão Thượng Quan gia, dưới trướng có linh thú lục phẩm, sợ rằng tu vi đã đạt đến Dung Hồn cảnh rồi!"

Có thể đứng trong hàng ngũ cấp cao của đại thế gia, Thượng Quan Phùng đã là cường giả hiếm thấy trong thế tục.

Những tu tiên giả có tu vi cao hơn nữa, phần lớn đều đã ẩn cư nơi tông môn hoặc tộc địa, bế quan không màng thế sự.

Dù Thượng Quan Phùng đã già yếu, khó mà so được với thời kỳ đỉnh cao, nhưng chắc chắn không phải một Đan Tu có thể sánh được.

Lần này lão ta hợp lực với thành vệ Hoàng thành, thậm chí đưa theo số lượng lớn tu tiên giả trong gia tộc để vây g.i.ế.c Thượng Quan Dã, có thể thấy căm hận sâu đến mức nào.

Rõ ràng là muốn lập uy, muốn chứng minh thế lực của đại thế gia, để không ai dám phản kháng.

Cả thành kinh hãi, không một ai dám ra mặt giúp đỡ Thượng Quan Dã.

Dưới thế trận đánh c.h.ế.t kẻ phản bội, cho dù chỉ là đứng quan sát từ xa thì ai nấy cũng đều cảm thấy run rẩy.

Dưới ánh mắt khinh miệt của thế gia, vạn vật trong thiên hạ chỉ như con sâu cáo kiến.

Tô Chước không thấy "mấy người" viện binh mà sư huynh nói.

Nàng chỉ thấy một mình hắn, đối mặt với cả đại quân.

Thượng Quan Phùng cũng hơi bất ngờ khi thấy hắn tự mình xuất hiện, híp mắt: "Thượng Quan Dã?"

Mông Nghiệp hơi nheo mắt nhìn lão ta, chậm rãi đáp: "Hôm qua, Thượng Quan Nghị rơi vào tay ta. Ta nghiền nát xương cốt của hắn, chừa lại cho hắn một mạng, để hắn sống không bằng chết."

"Là ngươi... Ngươi dám! Ngươi vậy mà còn dám thừa nhận?"

Thượng Quan Phùng gần như phát điên, gào lên giận dữ: "Nếu ngươi không giao giải dược ra, lão phu sẽ khiến ngươi sống không được, c.h.ế.t cũng không xong!"

Gió lớn thổi tung vạt áo Mông Nghiệp, nhưng giọng hắn vẫn như mặt hồ sâu lặng, không chút d.a.o động: "Lúc các ngươi cắt đứt đường sống của ta, đã từng nghĩ đến chưa? Nghĩ đến một ngày nào đó, khi ngươi già yếu... con cháu ngươi cũng tuyệt diệt, khiến ngươi c.h.ế.t không nhắm mắt?"

Nếu nói lời thừa nhận của hắn đã khiến người ta kinh hãi thì câu nói sau đó lại càng sâu cay hơn nữa.

Hắn không chỉ chọc vào vết thương của Thượng Quan Phùng mà còn nói thẳng lão ta sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt.

Chuyện này sao có thể?

Thượng Quan Phùng ác độc cười gằn: "Hôm nay ngươi không còn đường thoát đâu! Nếu để ngươi c.h.ế.t quá dễ dàng, lão phu làm sao giải được mối hận trong lòng."

"Giao giải dược ra, ta có thể để lại toàn thây cho ngươi. Nếu không, tất cả những ai có liên quan đến ngươi, ta sẽ khiến bọn chúng thịt nát xương tan, c.h.ế.t không toàn thây! Ngươi liệu hồn mà biết điều!"

Thượng Quan Nghị là tôn tử duy nhất của lão ta!

Dù có là phế vật đi chăng nữa cũng không thể để người khác giết!

Nếu không, cả cuộc đời này của lão ta chẳng khác nào trò cười.

Tộc nhân sẽ nhìn lão ta thế nào?

Linh thú khổng lồ vỗ cánh, mang theo chủ nhân như cơn lốc xoáy lao thẳng về phía tòa lầu.

Gió cuồng nộ gào thét, linh áp đè nặng bầu trời.

Mông Nghiệp thậm chí còn không rút kiếm.

Đồng tử Tô Chước co rút, vừa định hành động thì nàng bỗng cảm nhận được một luồng uy áp ẩn giấu bất ngờ bùng lên rồi vụt tắt.

Kiếm khí lướt qua, vô thanh vô tức, nhưng tựa như bút mực của thiên đạo, có thể c.h.é.m rách vạn vật.

Một đường cắt xuống. Linh thú gào thét thê lương, đôi cánh gãy lìa, rơi xuống không trung.

Máu văng tung tóe như mưa. Cả thành chìm trong tĩnh lặng.

Ánh mắt âm độc của Thượng Quan Phùng đột nhiên chuyển thành kinh hãi, lão ta thậm chí còn không kịp kêu lên, đầu lìa khỏi cổ, rơi thẳng xuống hồ sen.

Rầm!

Máu loang ra, cá chép hoảng sợ trốn chạy.

"Đại trưởng lão!"

"Trưởng lão!"

"Tên nhãi ranh này dám làm vậy?"

Các tu tiên giả giận dữ gầm lên, không thể tin được rằng Thượng Quan Phùng lại cứ thế mà c.h.ế.t đi.

Diêm Nguy Nhiên lẩm bẩm: "Cứu... cứu mạng."

Hắn biết sư huynh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Nhớ lại lời mình từng nói, "Ngũ sư huynh biết dùng kiếm", giờ nghĩ lại, hắn thấy cực kỳ xấu hổ.

Làm sao hắn dám nói câu đó chứ?

Ngũ sư huynh không cần dùng kiếm, chỉ với kiếm khí đã có thể g.i.ế.c người.

Lúc này, Tô Chước mới dần dần nhận ra sự kinh khủng của sự việc.

Khủng bố như vậy, đây mà là Đan Tu sao?

Ai nói với nàng Ngũ sư huynh là Đan Tu thế?

Có kiếm khí kinh người như thế, luyện đan đối với hắn chỉ là trò chơi thôi đúng không?

Bất tri bất giác, những người ẩn nấp quan sát xung quanh cuối cùng cũng bùng nổ bàn tán.

"Trưởng lão cứ thế mà c.h.ế.t rồi?"

"Sao linh thú lục phẩm kia không né tránh?"

"Một Đan Tu mà có thực lực đáng sợ như vậy?"

"Cho dù hắn có thể g.i.ế.c trưởng lão, chẳng lẽ hắn không sợ bị Thượng Quan gia truy sát?"

Dù trong gia tộc có phân tranh phe phái nhưng việc trưởng lão bị g.i.ế.c ngay trên đường như thế này, chắc chắn Thượng Quan gia không thể ngồi yên.

Mông Nghiệp g.i.ế.c người công khai như vậy, nói không phải khiêu khích Thượng Quan gia cũng chẳng ai tin.

Vậy hắn dựa vào đâu mà dám làm thế?

Các tu tiên giả điều khiển pháp bảo ùn ùn kéo tới.

Dù bọn họ không bằng Thượng Quan Phùng nhưng khi tung linh quyết bao vây Mông Nghiệp, chỉ thấy kiếm khí lướt qua, lập tức tan biến thành mây khói.

Tiếng rơi loạn xạ từ dày đặc đến thưa dần, những kẻ ở phía sau cuối cùng cũng nhận ra tình thế không ổn, động tác lao lên bỗng ngập ngừng, rồi dừng hẳn.

Lính vệ thành bọc giáp sắt vẫn đứng yên, không ai dám động thủ.

Mông Nghiệp vận hắc bào không vương một giọt máu, đứng sừng sững, không ai dám tới gần.

Mắt của các tu tiên giả Thượng Quan gia trợn trừng, không biết phải làm gì.

Bọn họ muốn ra tay… nhưng không dám.

Nhìn thấy nhiều người bị g.i.ế.c trong chớp mắt như vậy, làm sao có đủ tự tin đối đầu?

Mãi cho đến khi một tu tiên giả may mắn sống sót gào lên: "Rút về gia tộc!"

Tu tiên giả lập tức rút lui.

Mông Nghiệp lạnh lùng nhìn theo hướng bọn chúng rời đi: "Ta cho các ngươi đi sao? Gọi gia chủ các ngươi đến đây."

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước: "..."

Có khi nào tàn hồn bám lên từ lúc này không?

Nàng căng thẳng nhìn quanh, phát hiện ba sư huynh đều đang đứng đờ ra, ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nàng lay mạnh vai Lục sư huynh để kéo hắn về thực tại, hỏi: "Gia chủ kia có tu vi thế nào?"

Lần này sư huynh quá liều rồi, chẳng lẽ định đánh thẳng lên đến Thái Thượng trưởng lão sao?

Như vậy thật sự không thể đánh lại đâu.

Gây chuyện lớn thế này, rốt cuộc sư huynh định thoát thân kiểu gì?

Chẳng lẽ sư huynh đã nói với tông môn từ trước?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.