Lão gia chủ thở dài: "Giết hại tộc nhân, thanh kiếm của ngươi đã lấy đi sinh mạng của hàng trăm người. Đây là điều ngươi muốn sao, Dã nhi?"
Lúc này, tinh thần lão gia chủ trông có vẻ phấn chấn nhưng thực chất lão ta đã không còn là người sống đúng nghĩa. Nói là hồi hồn chi bằng nói đây chỉ là một tàn niệm gắng gượng duy trì thân xác.
Giọng nói vừa ngọt ngào vừa hiểm độc nhưng Mông Nghiệp không hề bận tâm.
Bên trong Phật đường, giọng người thanh niên vang lên, nhạt nhòa đến mức không thể đoán ra được cảm xúc: "Ông sống lay lắt mười mấy năm, không chịu thuận theo số mệnh mà chết, vậy thì ta sẽ giúp ông được toại nguyện."
"Ông chỉ có thể c.h.ế.t trong tay ta."
Lão gia chủ giật mình, mí mắt run rẩy, trong đáy mắt mơ hồ trào ra từng tia hắc khí: "Ngươi không phải Dã nhi!"
Đến lúc này, lão ta mới nhận ra nét mặt chàng trai có vài phần giống Thượng Quan Dã, nhưng lại lạnh lùng hơn rất nhiều.
Sự thay đổi này không thể chỉ dùng thời gian để giải thích.
"Ngươi không phải Dã nhi! Ngươi là ai!"
Lão gia chủ chống gậy đứng bật dậy, vẻ mặt không còn chút dịu dàng nào, ánh mắt tối sầm, sắc mặt trở nên méo mó điên cuồng: "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Mông Nghiệp bình tĩnh đáp: "Mông Nghiệp."
Vừa dứt lời, thanh trường kiếm trong tay hắn lập tức rời khỏi tay.
Kiếm quang lóe lên, che phủ cả ánh sáng của đèn trường minh trong Phật đường.
Lão già lẩm bẩm: "Là nữ nhân đó..."
Lại là chuyện liên quan đến Mông Vi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2770317/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.