Tô Chước bấm quyết bằng tay phải, một luồng linh lực dịu dàng trào ra từ lòng bàn tay nàng, nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo linh ấn màu trắng mờ.
Mông Nghiệp không có ý định tấn công, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, hàng mi đen dày che đi ánh mắt thâm sâu khó lường.
"Sư huynh, huynh đừng đánh muội, nếu không muội sẽ đánh trả đó..."
Tô Chước nhỏ giọng tự động viên bản thân. Linh ấn rời tay, bay thẳng về phía sau Mông Nghiệp như bị hút vào.
Mông Nghiệp đột ngột quay đầu lại nhìn nàng.
"!"
Phong Ma ấn đã nhập vào thân thể hắn, đôi mắt sắc dài của thanh niên lộ ra chút đau đớn.
Ma khí tiêu tán nhưng chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể hắn.
Tiểu Kiếm nhắc nhở: "Ném thêm vài cái nữa!"
Một cái không đủ.
Tô Chước lập tức nhận ra linh ấn có thể chồng lên nhau, tay nàng tỏa sáng ánh linh lực.
Linh ấn lần lượt được ngưng tụ, từng cái bay thẳng về phía Mông Nghiệp.
Nàng ném liên tiếp bảy tám cái, suýt nữa cạn kiệt linh lực, may mà Tiểu Kiếm lên tiếng: "Đủ rồi."
Tô Chước cẩn thận xác nhận: "Đủ rồi sao?"
Ma khí biến mất, từ thất khiếu của Mông Nghiệp chảy ra m.á.u tươi, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m.á.u nhìn chằm chằm vào Tô Chước, hàng mày nhíu chặt.
Ánh mắt hắn đầy bối rối, như thể đang chìm trong một loại hỗn loạn nào đó.
Không hề có áp lực uy hiếp.
Tô Chước căng thẳng như đối mặt với đại địch, vận linh lực hộ thân, nhưng vẫn cảm giác một luồng ý niệm sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2770318/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.