Tô Chước kinh ngạc: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"
Nàng hoàn toàn không ngờ tới.
Nghe vậy, Nhiếp Đức Hải không nhịn được bật cười.
Lời này không sai, chỉ là... nghe có hơi ngạo mạn.
Lạc Thương Sơn cũng bất giác liếc nhìn nàng, bật cười.
Tô Chước mơ hồ khó hiểu, không biết đám trưởng bối này đang cười cái gì.
Lạc Thương Sơn nói: "Những thứ tà môn ma quái này, đi được thì cứ để nó đi, không phải đồ tốt."
Nhiếp Đức Hải thở dài: "Lời nguyền trong bộ phi đao này đã ăn sâu bén rễ, trừ khi rèn lại từ đầu, nếu không thì chẳng có cách nào loại bỏ. Ngươi nghĩ những người khác trên thế gian này đều là kẻ ngốc cả sao?"
Lạc Thương Sơn trầm ngâm: "Rèn lại sẽ tổn hại quá nhiều linh tính, tìm cách khác đi."
Tiểu Kiếm lập tức kêu réo ầm ĩ: "Ta chỉ muốn bộ này! Chúng rất tốt!"
Tô Chước: "..."
Ngươi tự mà nói với bọn họ đi.
Tiểu Kiếm đau lòng khôn xiết: "Tô Chước, nếu ngươi từ bỏ bộ phi đao này, ta thật sự sẽ rất buồn đó!"
Tô Chước còn bi thương hơn: "Ngươi buồn thì cũng không thể bắt ta đi tìm c.h.ế.t được!"
Nhiếp Đức Hải không tranh luận với Lạc Thương Sơn, chỉ hỏi Tô Chước: "Ý sư điệt thế nào?"
Lạc Thương Sơn cũng nhìn sang nàng.
Hai vị tu tiên giả Lâm Hư cảnh đồng loạt dõi mắt về phía nàng, Tô Chước bỗng dưng hiểu được cảm giác mà Nhật Nguyệt kiếm từng trải qua khi nằm trong tay Lạc Thương Sơn.
Bề ngoài nàng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại như thể chuẩn bị đi chịu chết: "Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/2770320/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.