Ma Vương cũng đồng ý với nhận định này.
Tu Tiên giới bây giờ không thể so sánh với ngày xưa.
Quan trọng nhất là chính đám Linh tu này đã phong ấn hắn. Riêng chuyện đó là khiến hắn cảm thấy bất mãn vô cùng.
Tuy nhiên, dù gạt bỏ hết những ân oán cá nhân giữa hắn và Tu Tiên giới, đứng từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, hắn vẫn nghi ngờ liệu việc phong ấn Ma tộc khi xưa có phải là quyết định đúng đắn hay không.
Trước trận đại chiến cách đây hai ngàn năm, giữa Vạn Ma Quật và Tu Tiên giới chưa từng tồn tại phong ấn nào.
Mặc dù đã phân định rõ ràng ranh giới, Thiên Trụ giữ linh lực nằm trong phạm vi Tu Tiên giới, còn Địa Sát Ma Thạch ngăn cản ma khí dừng lại ở Vạn Ma Quật, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Vạn Ma Quật cằn cỗi, chỉ có ma khí và đá vụn, hoang vu và lạnh lẽo. Nơi đó chỉ có Ma tộc, hoàn toàn không phồn thịnh như Tu Tiên giới.
Vì thế, Ma tộc thường xuyên xâm phạm vào lãnh thổ của Linh tu, xung đột xảy ra liên miên. Trong hoàn cảnh ấy, môi trường sinh tồn của Linh tu khắc nghiệt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng cũng chính vì thế mà thiên tài và cường giả xuất hiện nhiều không kể xiết.
Ngày nay, sau hai ngàn năm kể từ khi Ma tộc bị phong ấn, số lượng cường giả Hợp Thể cảnh trong Tu Tiên giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không nói đến những tuyệt thế cường giả Đại Thừa cảnh.
Ma Vương ngẩng đầu nhìn Vân Trung Kiếm Tôn và nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/1163829/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.