"Cầm rổ hoa đi theo làm gì?" Trên đường đến Khánh hợp viên, Vạn Tất thấy Diêu Hỉ xách theo lẵng hoa buổi sáng nàng hái, liền không nhịn được hỏi.
Diêu Hỉ cười, ôm lẵng hoa vào trong ngực rồi nói: "Nô tài là người hâm mộ của Đào cô nương, sau khi vào cung chưa từng được xem Đào cô nương biểu diễn, cơ hội lần này rất khó có được, nên muốn tặng lẵng hoa biểu đạt tâm ý." Khi nói chuyện, nàng còn bày ra vẻ mặt hoa si mà cười ngây ngốc.
"Công công thật đúng là có lòng." Vạn Tất lạnh mặt, liếc mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, giọng nói chua lòm. Nàng vẫn đang buồn bực đấy, từ khi nghe nói gánh hát vào cung biểu diễn, trên mặt nha đầu Diêu Hỉ này chưa bao giờ tắt ý cười, hơn nữa lại còn vì con hát họ Đào kia mà không màng vết thương trên tay, hưng phấn cắm một lẵng hoa, thì ra cũng là để tặng cho con hát kia.
"Nếu công công thích Đào Tiểu Lâm kia, chi bằng ai gia nuôi nàng ta ở trong cung, được không? Như vậy công công có thể xem nàng ta diễn mỗi ngày."
"Thật sao?" Ánh mắt của Diêu Hỉ sáng lên. Ánh mắt mong đợi của nàng đúng lúc đụng phải ánh mắt lạnh băng của Thái Hậu nương nương, haizz, lại là một cái hố! Diêu Hỉ thức thời giảng hòa nói: "Có hát hay đến đâu mà nghe mỗi ngày cũng sẽ nhàm chán. Trước kia ở ngoài cung, không có trò gì tiêu khiển, nô tài mới thường đi nghe hát, bây giờ ở bên cạnh nương nương, trong lòng nô tài đã vô cùng thỏa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815485/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.