"Nương nương, ngài còn chưa nói vì sao lại muốn ta xem những bức họa này nha?" Diêu Hỉ thấy Thái Hậu nương nương đứng sững sờ khi cầm quyển sổ trên tay, trong lòng nàng càng ngày càng không yên ổn. Không phải là nương nương đang thật sự giải mộng của nàng chứ? Chẳng lẽ kết quả không tốt lắm?
Vạn Tất nhìn chằm chằm hai chữ "Phùng Kềnh" trên quyển sổ một hồi lâu, mãi đến khi tầm mắt của nàng mất đi tiêu cự. Dưới sự kɧɩếρ sợ, đầu óc của nàng cũng trở nên độn độn, rõ ràng là nàng nghe thấy Diêu Hỉ đang nói chuyện với mình, nhưng tinh thần của nàng giống như đã bay xa, chậm chạp không trở về.
Diêu Hỉ là cháu gái của nàng? Vạn Tất không muốn tin tưởng.
Đúng. Phùng gia của hắn cành lá tốt tươi, ở một nơi như kinh thành, hoàng thân quốc thích nhiều không đếm xuể, tùy tiện bắt một người trên đường cũng có thể là người của Phùng gia. Nhưng vì sao nhất định phải là Diêu Hỉ?
"Nương nương?" Diêu Hỉ duỗi tay, tiến lên quơ quơ trước mặt Thái Hậu nương nương, nàng cười nói: "Ngài đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy? Những bức họa lúc nãy có huyền cơ gì sao? Chẳng lẽ ngôi nhà mà ta mơ thấy thật sự tồn tại?"
"Không! Không tồn tại!" Vạn Tất vội vàng phủ định suy đoán của Diêu Hỉ.
Bây giờ đầu óc của nàng rất loạn, hoàn toàn không biết nên làm cái gì vào lúc này. Rõ ràng nàng cảm thấy việc gạt Diêu Hỉ, không cho nàng ấy đoàn tụ với phụ mẫu thân sinh thật sự quá tàn nhẫn, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thai-giam-cua-yeu-hau/1815528/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.