Triệu Bảo Anh cho rằng hắn và Như Nương sẽ còn nhiều cái “ngày sau” thong thả.
Hôm ấy, Như Nương may cho hắn một cái túi thơm thêu hoa đường điểu, bỏ vào trong một viên hạt gỗ phượng hoàng mà hắn đã mài dũa cẩn thận, mỉm cười nói với hắn: “Sau này, chúng ta, đều sẽ, sống tốt. Ít nhất, có, có một người, sẽ sống, tốt.”
Cô nương nhỏ nhắn búi tóc hai bên gọn gàng, cài một đóa hoa trắng nhỏ li ti không rõ tên.
Đợi nàng nói xong, Triệu Bảo Anh nhận lấy túi thơm, chỉ thấy trên lớp vải thô ráp là đóa đường điểu đỏ rực sống động như thật. Hoa đường điểu ở huyện Định Phong màu cam, mọc thành từng cụm ven đường. Khi gió thổi qua, những cánh hoa tựa như đàn chim vỗ cánh bay lên, vừa tự do vừa tự tại.
Triệu Bảo Anh vuốt túi thơm, cúi đầu mỉm cười.
Tiểu Kết Ba của hắn thích hoa, ngày sau hắn sẽ trồng nhiều hoa cỏ trong sân nhà họ, nàng nhất định sẽ vui mừng.
Hắn biết, nàng rất dễ hài lòng.
Triệu Bảo Anh nghĩ đến nhiều “ngày sau”, nào ngờ biến cố đến nhanh như vậy.
Tháng tư năm Thừa Bình thứ năm, gió xuân thoảng nhẹ.
Triệu Bảo Anh bắt đầu đến huyện thành học việc cho chưởng quỹ tiệm kim hoàn, hắn thông minh lanh lợi, lại siêng năng cần mẫn, rất được chưởng quỹ coi trọng.
Đến ngày mười chín tháng bảy, còn hai ngày nữa là sinh thần mười ba tuổi của hắn, tiên sinh kế toán dạy hắn còn nửa đùa nửa thật bảo chưởng quỹ tặng hắn một món quà sinh thần.
Chưởng quỹ là người hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605294/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.