“Vậy, đây là Lục Cân Lục?” Khương Lệnh chỉ vào bé trai đang vung nắm đấm nhỏ xíu đầy uy phong, rồi lại chỉ vào bé gái đang ngủ say sưa: “Còn đây là A Mãn?”
Khương Lê khẽ “Ừ“ một tiếng, rồi giải thích với vẻ hơi chột dạ: “Nhũ danh của Lục Cân Lục là do mẹ đặt.”
Nhũ danh do chính mẹ đặt ra, ai dám chê bai?
Khương Lệnh sờ sờ mũi, nói trái lòng: “Quả là một nhũ danh độc đáo.”
Ban đầu Khương Lệnh còn muốn nói thêm một câu chắc hẳn Lục Cân Lục cũng sẽ thích, nhưng nhìn cháu trai đang vung nắm đấm nhỏ xíu, cậu đành im lặng.
Khương Lê và Khương Lệnh nhìn nhau, dựa vào sự ăn ý nhiều năm, hai người lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.
May mà nhũ danh của họ không phải do mẹ đặt…
Khương Lê ăn một miếng bánh gạo nếp đỏ vừa mới ra lò, liếc nhìn Khương Lệnh, nói: “Sao đệ lại về sớm thế? Thư viện hình như vẫn chưa nghỉ Tết mà?”
Khương Lệnh hiện vẫn đang học ở Thư viện Lộc Sơn, mùa thu năm nay vừa mới qua thi Hương, đang chuẩn bị cho thi Hội năm sau.
Thư viện Lộc Sơn nổi tiếng là nghiêm khắc, thư viện vốn là phải đến tận đêm Giao Thừa mới được nghỉ Tết.
Khương Lệnh thành thật đáp: “Chẳng phải hôm qua Hà Ninh ca đến nói với đệ là tỷ sinh rồi sao? Nên đệ mới xin phép tiên sinh về đó.”
Nói đến đây, từ khi Sơn trưởng Thư viện Lộc Sơn và các vị tiên sinh biết được tỷ phu của cậu là cháu trai của Vệ Thái phó – Vệ Cẩn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605309/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.