Đứa trẻ đầu tiên chào đời, Khương Lê nghe thấy bà mụ vui mừng bế đứa nhỏ, nói: “Là tiểu lang quân! Tiểu lang quân khóc tiếng to, khỏe mạnh cường tráng lắm!”
Khương Lê nghe vậy, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng mang thai vừa tròn chín tháng, còn sợ đứa nhỏ sẽ yếu ớt.
Tuy không phải tiểu nữ lang, không phải A Mãn. Nhưng đứa trẻ được bình an sinh ra mới là điều quan trọng nhất, cũng không thể kén chọn gì nữa.
Nào ngờ nàng vừa mới thả lỏng, cơn đau quen thuộc lại bắt đầu.
Khương Lê: “…?”
Đồng ma ma và Dương Huệ Nương thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vội hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Khương Lê nắm chặt tay Dương Huệ Nương, nói: “Mẹ, không phải con đã sinh rồi sao? Sao bụng lại càng lúc càng đau?”
Dương Huệ Nương nghe vậy, nhớ lại khi sinh Khương Lê và Khương Lệnh, cũng như thế này, tưởng sinh xong có thể nghỉ ngơi, nào ngờ trong bụng còn một đứa nữa.
Bà ấy giật mình, vội vàng nhìn về phía mấy bà mụ, liền thấy Diêu ma ma nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Mau xem, là chuyện gì?”
Một bà mụ vội vàng xem xét, tiếp đó là một tiếng kinh hô: “Phu nhân đừng dừng lại! Bên trong còn một đứa nữa!”
Bà mụ vừa nói, vừa vội vàng cho Khương Lê uống nửa chén canh sâm đặc.
Sợ nàng lúc này kiệt sức không dùng được lực, làm đứa nhỏ bị ngạt.
Khương Lê uống xong canh sâm, mới cảm thấy có sức lực.
Trong bụng từng cơn đau quặn, bà mụ lại giục gấp. Nàng đành phải ngậm thêm một miếng gỗ mềm vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605311/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.