“Ta đói bụng.”
Ánh nến đỏ cam đầu giường chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của tiểu nương tử càng thêm yêu kiều. Vệ Cẩn im lặng một lát, tự giác xuống giường, đi tìm chén yến sào cho vị tiểu cô nương vừa đói đến mức ọe ra tiếng này.
Một hồi bận rộn, Khương Lê rốt cuộc cũng được ăn chén yến sào nóng hổi, lại còn ăn thêm hai miếng bánh khoai môn chiên thơm phức và một đĩa nhỏ miến xào.
Ăn xong thì trời đã tờ mờ sáng, nàng lại trở về giường ngủ bù.
Vệ Cẩn vừa mặc quan phục vừa trầm ngâm nhìn tiểu nương tử đang ngủ say.
Ăn ngon ngủ kỹ, nhìn thế nào cũng không giống như có thai.
Nhưng nguyệt sự tháng trước của nàng quả thật đến giờ vẫn chưa tới, tuy rằng mấy tháng gần đây kinh kỳ của A Lê không được ổn định, nhưng hình như chưa từng có lần nào chậm trễ lâu như vậy…
Ra khỏi cửa, Vệ Cẩn liền nói với Hà Chu: “Đợi phu nhân tỉnh dậy, ngươi đến phủ Thái tử một chuyến, mời Phương thần y đến bắt mạch cho phu nhân.”
Khương Lê ngủ một mạch một canh giờ, tỉnh dậy lại thấy đói cồn cào ruột gan.
May mà nhà bếp đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, một bát mì nóng hổi vào bụng, cảm giác đói đến choáng váng mới vơi đi phần nào.
Đào Chu bưng đến cho nàng một chén nước mật ong, cười nói: “Phu nhân, Phương thần y đã đến, nói muốn bắt mạch cho người.”
Khương Lê ngẩn ra: “Vì sao phải bắt mạch?”
Đào Chu đáp: “Hà Chu theo lệnh công tử đi mời Phương thần y, chắc là công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605312/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.