Đồng ma ma đưa cho một lọ thuốc Xuân Hòa, bên trong đầy đủ chín mươi viên. Khương Lê biết thứ này quý giá, đều được làm từ dược liệu hiếm có.
Nàng không nỡ lãng phí thuốc tốt như vậy, dạo này chủ động cùng Vệ Cẩn “luyện tập” không ít lần.
Thế nhưng, bụng vẫn chưa có tin vui.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã đến tháng sáu, sinh thần của Khương Lê vào đầu tháng.
Hoắc phủ ngày trước ở phố Vĩnh Phúc giờ đã đổi thành Khương phủ, Dương Huệ Nương và Tôn Bình dọn vào chính viện mà Khương Lê và Vệ Cẩn từng ở, hai gian viện phụ thì Khương Lệnh và Như Nương ở.
Ban đầu, Khương Lê do dự mãi có nên giống các phu nhân quyền quý khác, mượn dịp sinh thần để kết giao với các phu nhân, tiểu thư quan lại trong Kinh thành hay không.
Đối với những việc này, xưa nay Vệ Cẩn đều chiều theo ý Khương Lê.
“Nếu là vì con đường làm quan của ta, nàng không cần miễn cưỡng làm những việc mình không thích.” Vệ Cẩn vuốt ve đầu nàng, vén lọn tóc bên má ra sau tai, dịu dàng nói: “Nếu nàng muốn quen biết thêm nhiều người, sau này có nhiều người cùng xem hát, uống trà với nàng, vậy thì cứ tổ chức đi. Cũng không cần mời tất cả mọi người, chỉ cần mời những người nàng muốn mời là được.”
Khương Lê nhìn khuôn mặt bình tĩnh ung dung của Vệ Cẩn, biết hắn nói không phải lời giả dối.
Mấy hôm trước, nàng ở Trạng Nguyên lâu nghe không ít khách quen khen ngợi 《Tấu sáu việc cần làm sau khi có tai ương tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605314/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.