Ngày mồng sáu tháng ba năm Túc Hòa thứ nhất, là ngày lành tháng tốt do Thái tử phi nhờ Giám chính Khâm Thiên giám xem xét, thích hợp để dời nhà, tế tổ, cưới gả.
Hôm ấy, Khương Lê cùng Hoắc Giác, à không, phải là Vệ Cẩn, chính thức rời khỏi phủ đệ ở phố Vĩnh Phúc.
Sau khi Túc Hòa Đế đăng cơ đã ban tặng lại cho Vệ Cẩn tòa phủ đệ cũ của Vệ gia ở số mười bảy, phố Chu Tước.
Chỉ là khi ấy biên cương loạn lạc, các thành trì trong quan đang dốc sức tái thiết sau thiên tai.
Kinh thành là nơi long mạch hội tụ, tuy yên bình hơn những nơi khác, nhưng cả Khương Lê lẫn Vệ Cẩn đều không có ý định dọn đến phố Chu Tước.
Mãi đến khi Thái tử Tiết Vô Vấn thắng trận hồi triều, a tỷ chính thức được sắc phong làm Thái tử phi, Khương Lê mới quyết định năm nay sẽ dọn vào phố Chu Tước.
Không vì điều gì khác, chỉ là muốn gần phủ Thái tử hơn một chút, khi muốn thăm A Thiền cũng không cần phải vòng quanh gần nửa Kinh thành.
A Thiền nay đã sáu tháng tuổi, quả thật vô cùng đáng yêu, da dẻ trắng nõn như ngọc, lại rất thích bi bô tập nói.
Hễ có ai nói chuyện với cô bé, cô bé nhất định sẽ đáp lại bằng tiếng “ư a”.
Ông nội của Vệ Cẩn trước kia là Thái phó, lại là Thủ phụ, phủ đệ của ông ấy tất nhiên là vô cùng đẹp.
Lầu các, đình đài, chạm trổ tinh xảo, chỉ một tiểu viện nho nhỏ bên trong cũng đã lớn hơn cả tòa nhà ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605316/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.