Năm Thành Thái thứ bảy, tuyết rơi thành thiên tai
Người ta nói năm mới trừ tai ương, nhưng Tết năm nay vì phải chay tịnh cho Tiên Thái tử và Tiên Thái tôn, cả Thịnh Kinh phủ một màu trắng tang tóc.
Đến mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu, việc chay tịnh cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày này, phố Trường An lại treo đèn lồng đỏ rực, đèn hoa kết thành biển lửa, pháo hoa rực rỡ phần nào xua tan đi vẻ tiêu điều, lạnh lẽo do bão tuyết mang lại.
“Nghe nói từ sáng sớm trong cung đã thắp đèn Phật, Viên Huyền đại sư cũng được mời vào cung tụng kinh.”
Sáng sớm Tông Khuê đã đến nhà bái phỏng, mượn cớ là để tặng lễ Tết cho Dương Huệ Nương, Như Nương cùng các vị chưởng quỹ, nhưng thực chất là đến để ăn ké.
Vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm bào màu lam, đầu đội kim quan này không chút khách khí ăn hết hai đĩa bánh sen và bánh sữa tơ vàng, rồi lấy khăn lau tay, vẫy tay với Khương Lệnh: “Hiếm khi ta đến đây một chuyến, lát nữa cho ta xem bài sách luận đệ làm gần đây.”
Khương Lệnh, người hoàn toàn không muốn phải “làm việc” ngày Tết: “…“
Cậu giờ cũng coi như đã hiểu, mỗi lần Tông Khuê ca đến giảng bài cho cậu, cơ bản là sẽ mất cả ngày.
Ăn sáng xong ăn trưa, ăn trưa xong lại tiếp tục ăn tối, ăn tối xong còn phải ăn thêm vài món khuya mới chịu rời đi.
Nhưng tấm lòng của Tông Khuê ca, cậu cũng không thể phụ lòng, vội vàng đồng ý.
Hai người đang định ra khỏi chính sảnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605331/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.