Hoàng cung, tại điện Dưỡng Tâm.
Chu Nguyên Canh dùng sức lật những tấu chương trong tay, đôi mắt ông ta đã không còn nhìn rõ chữ viết trên đó nữa. Nhưng dù vậy, ông ta vẫn biết trên đó viết những gì.
Kể từ sau khi tan triều ngày hôm qua, những tấu chương công kích Lăng Duệ cứ như tuyết rơi, lần lượt được đưa vào cung, chất đầy cả bàn.
Lửa giận trong lòng Thành Thái Đế càng bốc cháy dữ dội.
Làm sao Lăng Nhược Phàm dám? Làm sao Tần Vưu dám?
Còn có Định Viễn Hầu, tên phế vật què chân kia, ở triều đình ăn không ngồi rồi, ông ta cũng không tước bỏ tước vị của tên đó, vậy mà tên đó lại dám cấu kết với Bắc Địch ám hại Định Quốc Công, muốn làm rối loạn giang sơn Đại Chu!
Đây là giang sơn của Chu Nguyên Canh ông ta, làm sao bọn chúng dám?
Thành Thái Đế thở dốc nặng nề, cho đến khi nghe thái giám bên ngoài điện thông báo Trưởng Công chúa đến, sắc mặt mới dịu đi.
Huệ Dương Trưởng Công chúa vừa vào điện, đã thấy trên án rồng chất đầy những tấu chương dày đặc, có những tấu chương bị ném rơi xuống chén trà, chữ viết trên đó đã bị nước trà làm nhòe thành một mảng mực đen.
Có thể thấy tâm trạng Thành Thái Đế lúc này chắc chắn không tốt.
Huệ Dương Trưởng Công chúa khẽ cụp mắt, hành lễ với Thành Thái Đế, nói: “Huệ Dương tham kiến Hoàng huynh.”
Thành Thái Đế nén giận trong lòng, dịu giọng nói: “Đứng dậy đi! Muội với Trẫm còn làm lễ gì nữa?”
“Lễ không thể bỏ.” Huệ Dương Trưởng Công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605341/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.