Ngày thứ hai sau khi trở về từ yến tiệc trong cung, Như Nương đã kể với Khương Lê và Dương Huệ Nương chuyện lần này vào cung, bà ấy đã gặp lại đại ca nhà bên thời thơ ấu.
Người đó là một người vô cùng quan trọng với bà ấy.
Khi Như Nương nhắc đến người đó, đôi mắt vốn trầm tĩnh đã ngấn lệ, đó là dáng vẻ chỉ có khi nói về người thân thiết.
Nghe xong, Dương Huệ Nương bèn nắm lấy cổ tay Như Nương, vén tay áo bà ấy lên, nói: “Có phải là người đã tặng dây đỏ này cho tỷ không?”
Khương Lê nhìn theo, thấy trên cổ tay trắng ngần của Như Nương đeo một sợi dây đỏ đã bạc màu cũ kỹ, giữa dây có một hạt gỗ thô ráp nhưng đã được mài nhẵn bóng.
Tai Như Nương đỏ lên, không ngờ Dương Huệ Nương vẫn còn nhớ những lời bà ấy từng nhắc qua.
“Đúng vậy, là huynh ấy.”
Dương Huệ Nương nhíu mày: “Vậy người đó giờ đã vào cung làm thái giám?”
Tất nhiên Dương Huệ Nương rất vui mừng khi Như Nương tìm lại được người quan trọng của mình. Nhưng người đó đã vào cung làm thái giám, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho Như Nương?
Dương Huệ Nương chưa bao giờ nghĩ rằng nữ tử lớn tuổi, đã góa bụa thì không thể tái giá.
Xã hội này quá khắc nghiệt với nữ tử, cái gọi là tấm bảng trinh tiết quái quỷ gì đó chính là sợi dây thòng lọng ngăn cản nữ tử tái giá. Biết bao nhiêu thiếu nữ vì muốn có được tấm bảng trinh tiết kia mà đánh đổi hạnh phúc nửa đời sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605378/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.