Canh ba giờ Hợi, sau nửa canh giờ mây đen cuồn cuộn, cuối cùng cũng rơi xuống những hạt mưa lất phất.
Tiết Vô Vấn ngồi trong xe ngựa, khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.
Linh bài của tổ tiên họ Vệ đã khóc ra máu.
Vừa nghe tin này, hắn ta đã biết chắc là do tiểu tử kia động tay chân.
Ngày hai mươi bảy tháng hai, hắn đã mượn ngọc bài phủ Định Quốc Công vào tháp của lầu Đại Bi, giờ nghĩ lại, có lẽ chính ngày hôm đó đã động tay chân.
Tiết Vô Vấn khẽ “chậc” một tiếng.
Hoắc Giác lên xe ngựa, tình cờ nghe được tiếng “chậc” của Tiết Vô Vấn.
Ngước mắt nhìn, đã thấy Tiết Vô Vấn cười như không cười nói: “Gan đệ thật to, ngay cả linh bài của tổ tiên cũng dám tính toán, không sợ ban đêm tổ tiên nhà đệ về nhập mộng tìm đệ nói chuyện phải trái sao?”
Hoắc Giác thản nhiên đáp: “Tổ tiên đại nhân chắc có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta.”
Nghe câu này xem!
Tiết Vô Vấn lại một lần nữa thấy được tiểu tử này mặt dày đến mức nào, trước mặt người khác thì có vẻ quân tử quang minh chính đại, dám tiên phong cho thiên hạ, là Trạng nguyên lang, sau lưng thì lòng dạ ác độc làm chuyện bẩn thỉu, còn không biết xấu hổ.
“Tin tức gửi đến chỗ Huệ Dương Trưởng Công chúa cũng là do đệ?”
“Phải.” Hoắc Giác thành thật nói: “Chắc hẳn Huệ Dương Trưởng Công chúa cũng là tự nguyện.”
Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật.
“Chắc hẳn” “chắc hẳn”, trong mắt tiểu tử này, những người bị hắn tính toán “chắc hẳn”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605380/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.