Ánh nắng rực rỡ, gió xuân dịu nhẹ.
Một lang quân trẻ tuổi dáng người thẳng tắp như cây tùng đứng ngoài nhà trúc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tấm biển đề hai chữ “Dược Cốc”.
Chốc lát sau, cửa trúc phía trước kẽo kẹt mở ra, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
Triệu Khiển nhìn lang quân đứng bên ngoài, mở miệng kêu “À” một tiếng: “Hoắc Giải nguyên!”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, nở nụ cười nói: “Triệu đại phu, lâu rồi không gặp.”
“Chậc chậc chậc, khách quý đây, khách quý đây! Nghe nói Hoắc Giải nguyên liên tiếp trúng Lục nguyên, đỗ Trạng nguyên rồi, Triệu mỗ xin gửi lời chúc mừng muộn, chúc mừng Hoắc Giải nguyên đỗ Trạng nguyên!”
Triệu Khiển vừa nói vừa cười cợt chắp tay cúi người thi lễ, giọng nói vẫn cà lơ phất phơ như trước.
Từ khi cùng mọi người đến Thịnh Kinh vào năm ngoái, Triệu Khiển đã cáo từ với Tiết Vô Vấn, một mình đến Dược Cốc, ở lại nửa năm.
Nói đến, năm ngoái nếu không tìm được Phương thần y, có lẽ hắn ta vẫn phải ở lại phủ Định Quốc Công chăm sóc cho “miếng thịt đầu tim” của Thế tử.
“Nhìn ta này, cứ đứng ngây ra đây làm gì chứ? Vào đây nào, để ta pha cho ngài một ấm trà Hoàng Nha Minh Phật Sơn ngon nhất ở đây.” Triệu Khiển vỗ trán, vội vàng dịch người sang một bên, nhường đường cho Hoắc Giác, nói: “Lần này Hoắc Giải nguyên đến đây, có phải là đến thăm Tô đại phu không? Ta nói nhỏ cho ngài biết, tháng trước Tô đại phu nhận được tin vui từ Hoắc phủ gửi đến, vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605389/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.