Vừa lúc Thành Thái Đế bước vào chính điện, bách quan cùng các tân khoa Tiến sĩ đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng!”
Thành Thái Đế ôn hòa phất tay, mỉm cười nói: “Đều đứng dậy đi! Hôm nay quân thần cùng vui, không cần câu nệ!”
Kể từ khi đăng cơ, ông ta luôn nỗ lực xây dựng hình tượng một vị vua gần dân, hiền minh. Trên triều hiếm khi nổi giận, khi lui về hậu cung lại càng thêm bình dị gần gũi.
Trước đây, khi phế Thái tử còn là trữ quân, các đại thần trong triều thường khen ông ấy là bậc nhân quân, tương lai ắt sẽ là minh quân. Sau này, Thành Thái Đế đăng cơ, hai chữ “nhân hòa” liền gắn liền với ông ta.
Bách quan cũng vì thế mà quen với sự thân thiện của Thành Thái Đế. Ông ta đã nói không câu nệ thì quả thật không còn câu nệ nữa, ai nấy đều nâng chén rượu lên uống cạn.
Rượu quá ba tuần, những tân khoa Tiến sĩ tửu lượng kém đã sớm lảo đảo, ngồi cũng không vững. Còn những người tửu lượng khá hơn, ánh mắt cũng đã bắt đầu mơ màng.
Cũng đúng lúc này, Thành Thái Đế chậm rãi bước xuống khỏi long ỷ, mỉm cười nhìn lướt qua đám sĩ tử mới vào quan trường, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Hoắc Giác.
“Trẫm nghe Tông ái khanh tâu lên, chính Hoắc ái khanh ra tay cứu giúp nửa thành bá tánh đêm Nguyên tiêu. Công lao lớn như vậy, không thể không thưởng. Ngươi cứ nói với Trẫm, muốn được ban thưởng gì?”
Tuy rằng theo lệ các triều đại, sau khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605400/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.