Năm Thành Thái thứ sáu đã định sẵn không phải là năm thái bình.
Đêm Nguyên Tiêu, thành Lâm An động đất, cùng lúc đó, cách đó trăm dặm, tại Hoàng lăng, bia công đức của Tiên Đế Thừa Bình nhỏ lệ máu, nứt toác.
Thật sự là sóng gió này chưa yên, sóng gió khác lại nổi lên.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bách tính khắp Đại Chu đều bàn tán xôn xao về chuyện động đất và bia công đức của Tiên Đế nhỏ máu.
Việc chẳng lành này khiến vô số người nhớ lại bảy năm trước, tức là mùa hè năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, Thái tử và Thái tôn bị giam vào ngục, Tiên Đế bệnh nguy kịch, cả hai tộc Vệ, Hoắc ở Thanh Châu bị tru di toàn tộc.
Sau khi Tiên Đế băng hà, Tứ Hoàng tử trong lúc lâm nguy giám quốc, được kế thừa đại thống, trở thành vị Hoàng Đế thứ mười bảy của Đại Chu.
Đó là mùa hè khó quên đối với dân chúng Thịnh Kinh, khi ấy lòng người hoang mang, chỉ mong Hoàng quyền sớm được chuyển giao, còn những âm mưu quỷ kế đằng sau thì không phải là điều mà những bách tính tầm thường chỉ muốn an cư lạc nghiệp bận tâm.
Nhưng hiện tại, địa long nổi giận, Hoàng lăng rỉ máu.
Rõ ràng là có oan khuất lớn lao!
Mà những oan khuất này, liên quan đến Tiên Đế, e rằng chính là chuyện bảy năm trước!
Khi Tiết Vô Vấn từ Hoàng lăng trở về, lời đồn Thái tử và Thái tôn chết oan, Tiên Đế chết tức tưởi lan truyền khắp các ngõ hẻm Thịnh Kinh như cỏ gặp lửa.
Chỉ huy đồng tri Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605438/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.