Thư phòng im lặng trong giây lát.
Gương mặt Khương Lê đỏ ửng lan từ má xuống cổ, ngay cả vành tai cũng đỏ như nhỏ máu.
Hoắc Giác lặng lẽ nhìn nàng, nắm lấy ngón tay nàng, xoa nắn đầu ngón tay, dịu dàng nói: “A Lê hãy nói cho ta biết đã, ta nghĩ như thế nào?”
Vẻ mặt hắn bình thản, giọng nói cũng rất nghiêm túc.
Khương Lê nghĩ có lẽ nàng đã nghĩ nhiều rồi, hắn không hề cảm thấy nàng đang nóng lòng muốn sinh con cho hắn?
Khương Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có gì đâu, là ta nghĩ sai rồi.”
Hoắc Giác khẽ “Ừm” một tiếng, mân mê tay nàng một lúc, sau đó lấy một quả anh đào ngâm đường từ chiếc đĩa sứ trắng viền vàng bên cạnh, đút vào miệng Khương Lê.
Khương Lê vừa uống thuốc xong, trong miệng còn đắng, vô thức ngậm lấy quả anh đào đó.
Anh đào được đút vào miệng, nhưng ngón tay Hoắc Giác chưa rút ra, chậm rãi chạm nhẹ vào đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Khương Lê ngước mắt lên ngơ ngác, đối diện với ánh mắt u ám của hắn, dường như cảm nhận được điều gì đó, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp.
Đầu ngón tay hơi chai sạn của hắn từ từ rút ra, nhẹ nhàng ấn vào kẽ răng nàng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cúi đầu xuống, chóp mũi cọ xát vào mũi nàng, đầu lưỡi thay thế ngón tay, quấn lấy quả anh đào trên đầu lưỡi nàng, từng chút một nghiền nát quả anh đào, nước đỏ ngọt ngào chảy từ khóe miệng nàng, rồi lại bị hắn mút đi.
Khương Lê nhắm chặt mắt lại, lông mi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605462/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.