Đêm tháng mười một lạnh như nước.
Đôi chân trắng thon dài của Khương Lê lập tức nổi da gà vì lạnh, nàng giật mình ngồi dậy, mặt đỏ bừng nói: “Chàng… chàng làm gì vậy?”
Hoắc Giác không nói gì, vén màn lên một chút, cầm đèn cầy từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi ghé lại gần nhìn.
Chỉ thấy hai bên đùi nàng bị trầy xước một mảng lớn, nhiều chỗ hiện lên tơ máu, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đau.
Hoắc Giác mím môi, đắp chăn lại cho Khương Lê, nói “Ta đi lấy thuốc” rồi đặt đèn xuống đi ra ngoài.
Khương Lê bị hắn làm cho tỉnh ngủ, ngồi trên giường chờ đợi.
May là Hoắc Giác quay lại ngay, tay cầm một lọ sứ màu xanh ngọc tinh xảo, nói với Khương Lê: “Nằm xuống đi, ta bôi thuốc cho nàng.”
Mặt Khương Lê vẫn còn đỏ ửng, nhưng không nói gì nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, rất nhanh trên vết thương đã cảm thấy mát lạnh, cảm giác đau rát lập tức giảm đi nhiều.
Hoắc Giác bôi thuốc cho Khương Lê xong, mặc quần lót vào, lại đắp chăn cho nàng cẩn thận, sau đó mới như nhớ ra điều gì đó, cười hỏi: “Vừa rồi A Lê nghĩ ta muốn làm gì?”
Khương Lê không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi câu đó, vội lấy chăn trùm đầu, ngượng ngùng nói: “Không nghĩ gì cả, chàng đừng hỏi nữa!”
Dưới lớp chăn dày, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nương lại đỏ bừng lên.
Điều này… làm sao không khiến nàng suy nghĩ vẩn vơ được chứ?
Từ khi thành thân đến giờ, đêm nào hắn cũng kéo nàng ân ái, như muốn hòa tan nàng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605474/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.