Khương Lê mê man bất tỉnh suốt hai ngày hai đêm, thỉnh thoảng tỉnh dậy đôi lần, uống thuốc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Đến đêm thứ ba, cơn sốt cao rốt cuộc cũng chuyển thành sốt nhẹ.
Dương Huệ Nương và Khương Lệnh không hề chợp mắt suốt hai ngày, thấy bệnh tình A Lê đã thuyên giảm, mới yên lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Vào canh ba, tiếng trống vọng lại từ xa, đúng lúc đêm khuya thanh vắng, một bóng người cao lớn nhẹ nhàng nhảy qua bức tường trắng trong sân quán rượu, đẩy cửa phòng Khương Lê.
Khương Lê ngủ không yên giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Trong cơn mê man, nàng như rơi vào một vòng tay ấm áp, hương thơm quen thuộc tựa trúc tựa xạ hương thoang thoảng trong không khí.
“A Lê.” Giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên trong màn đêm, chất chứa một nỗi thâm tình không ai hay biết.
Khương Lê quá quen thuộc với giọng nói của Hoắc Giác, mơ màng mở mắt: “Hoắc Giác?”
“Là ta.”
Cánh tay ôm lấy nàng dường như siết chặt hơn, giữ nàng chặt trong lòng. Trong đầu óc hỗn độn, Khương Lê không nghĩ đến việc tại sao hắn lại ở đây, cũng không nghĩ đến việc nàng có đang nằm mơ hay không. Mà là cây trâm bằng ngọc rơi xuống hồ sen không tìm lại được.
Vừa nghĩ đến điều này, nàng liền tủi thân, nước mắt bất chợt trào ra.
“Hoắc Giác, trâm ngọc huynh tặng ta mất rồi.” Nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, giọng nói vừa buồn bã vừa tủi thân: “Ta đã tìm trong hồ sen rất lâu, nhưng không tìm thấy!”
Hoắc Giác không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605504/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.