Đang lúc A Lê thở dài sườn sượt, thì cách đó ngàn dặm, tại Thịnh Kinh phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, phố xá nhộn nhịp.
Trên phố Trường An, các quán rượu, kỹ viện, quán ăn tấp nập người ra vào, náo nhiệt vô cùng.
Hà Dũng đảo mắt liên hồi, vừa liếc nhìn các cô nương lầu xanh đang vung khăn thơm, vừa thầm cảm thán: Quả nhiên dưới chân thiên tử này khác hẳn, ngay cả các cô nương cũng phóng khoáng hơn!
Lần đầu tiên hắn ta đến Kinh đô áp tải hàng, đang lén lút nghĩ lúc quay về sẽ đến đây xem thử cho biết, thì sau gáy bỗng bị ai đó gõ mạnh một cái.
Tôn Bình trừng mắt: “Mạng sắp mất rồi, còn tâm trí đâu nghĩ đến nữ nhân!”
Hà Dũng kêu lên một tiếng “Ái chà!”: “Đại ca, chúng ta chẳng phải đã thuận lợi thoát khỏi hang ổ sơn tặc rồi sao! Người xưa có câu ‘Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc’. Chẳng phải nơi đây chính là để chúng ta hưởng phúc hay sao?”
Tôn Bình chẳng buồn để ý đến cái lý lẽ méo mó của Hà Dũng, chỉ hận rèn sắt không nên thép mà nói: “Chuyến áp tải hàng này, hai mươi tám huynh đệ Long Thăng tiêu cục suýt nữa là bỏ mạng nơi hoang dã! Nếu không nhờ có Hoắc công tử giúp đỡ, làm sao chúng ta có thể chuyển nguy thành an? Sớm đã xuống suối vàng gặp Diêm Vương rồi!”
Hà Dũng nhớ lại đám sơn tặc gặp phải mười ngày trước ở trại Bạch Thủy, bất thình lình rùng mình một cái!
Hắn ta đã từng gặp kẻ giết người không chớp mắt, nhưng chưa gặp kẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.