Tiểu cô nương lúc này tay còn ôm một chồng giấy Tuyên đã dùng, đầu ngón tay lem luốc mực tàu.
Dáng vẻ tuy không đến nỗi nhếch nhác, nhưng chung quy không phải là hình ảnh muốn cho Hoắc Giác nhìn thấy. Trước kia nàng tuy ái mộ Hoắc Giác, nhưng tính tình vô tư vô lo quen rồi, cũng chẳng giống những cô nương khác ra ngoài phải tỉ mỉ sửa soạn.
Giờ đây quả thật khác xưa, như lời mẹ nói, chỉ vài tháng nữa nàng liền cập kê, đã là đại cô nương rồi.
Khương Lê theo bản năng giấu đồ vật trong tay ra sau lưng: “Sao huynh lại đến hiệu sách? Chẳng lẽ muốn mua giấy bút mực nghiên?”
“Không phải, ta cố ý đến đợi muội.” Hoắc Giác tiến lên hai bước, tay dài vươn ra, nhẹ nhàng rút chồng giấy trong tay nàng.
“Ê, ê.” Khương Lê trong lòng sốt ruột, muốn đưa tay giành lại “bức tranh” của mình, vội vàng nói: “Huynh làm gì vậy? Mau trả ta, mực trên đó còn chưa khô đâu.”
Hoắc Giác thân cao chân dài, tay vừa đưa lên cao, Khương Lê liền với không tới.
Đường phố người qua kẻ lại, Khương Lê cũng không tiện tranh giành với hắn, chỉ đành phồng má tức giận đi về phía trước.
Hoắc Giác đi theo sau nàng, chỉ cách một bước chân.
Gần đến cuối phố, thiếu niên giơ chồng giấy lên, nói: “A Lê, lát nữa đến hiệu thuốc tìm ta.”
Khương Lê trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người vào quán rượu.
Hoắc Giác nhìn tiểu cô nương vừa e lệ vừa giận dỗi, đáy mắt đen láy dâng lên ý cười.
Trước kia A Lê ở trước mặt hắn luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1605509/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.