Xe ngựa lắc lư trên quan đạo nơi tuyết xuân vừa tan, Đồng ma ma rót cho Vệ Xuân một chén trà sâm, lo lắng nói: “Cô nương hãy uống chút trà sâm cho tỉnh táo, mới đi được nửa đường mà sắc mặt cô nương đã không tốt rồi. Lão nô thấy hay là tìm một quán trọ nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
Đường xá gập ghềnh lại thêm tiết trời mùa xuân lạnh lẽo, dọc đường Vệ Xuân quả thật không được khỏe, ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt có chút xanh xao.
Chậm rãi uống cạn chén trà sâm, Vệ Xuân vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy vạn vật hồi sinh, xuân về trên đất hoang, những chồi non mới nhú trên cành cây run rẩy trong gió xuân, báo hiệu một sức sống yếu ớt.
Vệ Xuân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Chờ đến Tuyền An, chúng ta tìm một quán trọ nghỉ chân.”
Đồng ma ma vội vàng đồng ý, Tuyền An là thành lớn, xe ngựa đi thêm nửa ngày nữa là tới, quán trọ ở đó điều kiện tốt hơn, ban đêm cô nương chắc có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Đồng ma ma vừa thở phào nhẹ nhõm, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại đột ngột, chén trà trên bàn “cạch” một tiếng rơi xuống tấm thảm trải sàn lăn hai vòng, tiếp theo là tiếng hí vang của ngựa.
Chủ tớ hai người đều giật mình, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cửa xe bỗng nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, Tiết Vô Vấn lặng lẽ đứng ngoài xe, hàng lông mày vốn dĩ bất cần đời nay lại như phủ một lớp sương tuyết, lạnh lùng đến lạ.
Vệ Xuân nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-thanh-mai-cua-thu-phu-dai-nhan/1870754/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.